Chương 3595: Trăng Trong Nước (Đại Kết Cục)
Chương 3595: Trăng Trong Nước (Đại Kết Cục)Chương 3595: Trăng Trong Nước (Đại Kết Cục)
Tội phạm tiến công vị diện?
Bản thân mình từ bảo vệ một thế giới đã thăng lên tới giữ gìn toàn bộ vị diện?
"Ta không phải là người đầu tiên ngươi tìm đó chứ?"
"Là người đầu tiên."
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.
"Vậy ta sẽ hỏi, vì sao tìm ta?"
"Bởi vì ngươi có thực lực mạnh nhất."
Diệp Thiếu Dương không thể tin được "Người có thể nắm trong tay lực thời không đều không yếu mà?"
"Không, tuyệt đại đa số đều là như ta vậy, dựa vào Sơn hải ấn hoặc phương pháp khác để xuyên qua thời không, bản thân bọn họ cũng không được xem là quá mạnh, chí ít chưa bao giờ mạnh được như ngươi, đương nhiên có thể cũng có, thế nhưng số lượng cực nhỏ, chí ít ta chưa từng gặp ai."
"Vậy thì thế nào, ta không có hứng thú, ta vốn chỉ muốn hoàn toàn chậu vàng rửa tay."
"Tốt thôi." Không nghĩ tới Từ Phúc trả lời rất thằng thắn,"Nếu như ngươi có hứng thú làm người thủ hộ thời không, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
Nói xong đi tới trước một trục thời gian, để lại ký hiệu trên một tiết điểm thời gian, sau đó mở khe thời không chui vào.
"Ông ta cứ vậy mà đi sao?" Tiểu Cửu cảm giác không thể tin được,"Em còn tưởng là ông ta sẽ tiếp tục thuyết phục anh."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nhìn Đạo Phong lại,"Huynh cảm thấy thế nào?"
"Không phải đệ đã lựa chọn rồi sao?" Đạo Phong đáp bừa.
"Không có."
"Đệ sẽ không chịu ngồi yên."
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng,"Đừng giả bộ làm như rất hiểu đệ nữa."
"Vậy thử xem." Đạo Phong không để ý tới hắn, tiếp tục thổ nạp.
Chè eau khi hắn hoàn toàn khôi nhuc ba naườồi cùng trở về thế aiới thuộc về bọn họ.
Địa phương rơi xuống hơi chếch đi một chút, không đi tới tiểu khu nhà mình, mà là đến ngọn núi gần đó.
Đạo Phong vội vã đi Quỷ Vực phục sinh Dương Cung Tử.
Vừa lúc trời tờ mờ sáng, Diệp Thiếu Dương tâm huyết dâng trào, đưa Tiểu Cửu leo lên đỉnh núi đợi mặt trời mọc.
Trên đỉnh núi gió thật to, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi không còn thanh âm nào khác nữa.
Thế giới rất an tĩnh.
Hai người leo thẳng lên đỉnh núi, ở chỗ cao nhất tìm một nơi tầm nhìn trống trải để ngồi xuống, nhìn xuống phía dưới núi.
Cho dù là đêm khuya, dưới chân núi vẫn có ánh đèn lấp lánh, kéo dài đến địa phương xa xôi nhìn không thấy nữa. Tựa như những ngôi sao trên bầu trời, sâu xa, thần bí, làm cho người ta tràn đầy hy vọng.
"Em biết nhà của chúng ta ở hướng nào không?"
"Nhà của chúng ta?"
"Đúng vậy, nhà của anh và em."
Tiểu Cửu kích động nhìn về phía gò má của hắn, ngọt ngào mỉm cười.
"Chúng ta ở nhà một thời gian, vừa lúc gặp gỡ các chiến hữu, Qua Qua và mọi người nhất định rất sốt ruột."
"Vì sao chỉ có một thời gian?" Diệp Thiếu Dương nghi ngờ nhìn cô.
Tiểu Cửu mỉm cười."Bởi vì, chiến sĩ vị diện không thể cứ ở nhà mãi được phải không?"
"Chuyện này... Anh còn chưa nhận lời Từ Phúc mà."
"Nhưng em biết anh sẽ nhận lời, Đạo Phong nói không sai, anh chỉ là mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó... Anh sẽ không chịu ngồi yên."
Tiểu Cửu nhích người tới bên cạnh hắn, hai tay ôm cánh tay của hắn, nhẹ nhàng nói rằng: "Thiếu Dương, anh là chiến sĩ, chỉ cần còn có đối thủ, anh vĩnh viễn sẽ không dừng bước."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đưa tay ôm bả vai của cô,"Vậy em sẽ đi theo anh chứ?"
"Dạ. Đạo Phong, ba người chúng ta... Sai rồi, còn có Cung Tử, à, Qua Qua có thể cũng sẽ đi theo, vậy là năm người rồi..."
"Tất eä moi naười eế tham ødia. Trác Ou# Liên Minh. eẽ không thiếu một ai!"
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, nhìn về phía chân trời xa xa trắng mờ.
Bởi vì ngồi dưới đất, trường kiếm treo ở trên lưng rất khó chịu, Diệp Thiếu Dương lấy xuống đặt ở trên đầu gối, theo bản năng một tay nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, ở vị trí long đầu, hắn sờ thấy một lỗ thủng.
Lỗ thủng này là dấu tích lưu lại năm xưa khi chiến đấu cùng Hậu Khanh, lúc sau vẫn luôn tồn tại, hắn cũng không có quá để tâm, sai rồi —— hắn chợt nhớ tới, ngay trước đây không lâu, hắn để cho Lão Quách dùng kim cô sửa chữa lại lỗ thủng, tuy rằng lúc sau đã quên mất việc này.
Hắn cúi đầu nhìn lại thân kiếm... Lỗ thủng vẫn còn.
"Làm sao vậy?" Tiểu Cửu phát hiện dị thường của hắn, nghỉ ngờ nói.
Ta hiểu rồi...
Diệp Thiếu Dương cảm khái một chút, sau đó lại bình thường trở lại.
Nếu như là một giấc mộng, vậy suốt đời không nên tỉnh lại.
Hắn đưa tay ôm chặt Tiểu Cửu.
"Em xem, trời đã sáng rồi."
Đêm tối cùng ban ngày, khoảng cách gần trong gang tấc, lại giống như hai thế giới.
— Ta lại thấy một tân thiên tân địa.
Bởi vì thiên địa trước đó đã qua.
Biển cũng không còn nữa.