Quán trà này kinh doanh các loại trà truyền thống như Mao Tiêm, Lư Sơn và Phổ Nhĩ.
Đoán cô không quen uống trà đặc, Quý Đình Tông đã dặn mang lên cho cô một cốc hồng trà kem mặn.
Thế nhưng Hàn Trân không uống dù chỉ một ngụm.
Là một người dẫn chương trình, khả năng ứng biến trên sân khấu của Hàn Trân tương đối tốt. Vào hồi đầu năm, lần đầu tiên cô tham gia dẫn chương trình cho buổi tiệc tất niên quy mô lớn của Đài truyền hình Vệ tinh Tỉnh đã phát sinh rất nhiều tình huống, khách mời là phi hành gia giành lấy micro, phía ban tổ chức lập tức đưa ra quyết định là để người dẫn chương trình nói lời chúc mừng nằm ngoài kịch bản, nam MC cộng tác đã giành cơ hội nói trước, vậy mà cô vẫn có thể ứng đối một cách khéo léo.
Rời khỏi sân khấu thì hoàn toàn khác biệt, cô có tính cách giống mẹ, không biết nói dối và cũng không giỏi che giấu tâm tư.
Nhận ra tâm hồn cô đang treo ngược cành cây, Quý Đình Tông lấy khăn lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay cô rồi nói nhỏ, không rõ cảm xúc của anh lúc này, “Phải giữ phép lịch sự chứ”.
Hàn Trân điều chỉnh lại cảm xúc rồi đứng lên, “Chủ tịch Tưởng, cậu cả, để tôi đi giục họ mang trà bánh lên”.
Tưởng Cảnh Đạt vẫy tay, “Để người pha trà đi là được, đâu cần phải phiền cô Hàn đích thân đi”.
“Không sao cả, khẩu vị của tôi hơi đặc biệt, tự đi nói sẽ tiện hơn”
Hàn Trân bước ra khỏi phòng riêng, sau khi căn dặn người pha trà lựa chọn trà bánh cho phù hợp, cô mới đến nhà vệ sinh khóa trái cửa.
Cô không gọi lại vào những số máy lạ kia mà liên lạc với chị Nhan trước tiên, đối phương đang đi làm đẹp, thấy cô gọi đến chị yêu cầu nhân viên tắt thiết bị trẻ hóa da đi, “Điều tra đến em nhanh thế cơ à?”
“Đâu thể giấu được mãi, người có thể vạch trần xu hướng tính dục của anh ta không nhiều, có khi còn nghĩ đến em đầu tiên ấy chứ”
“Em có chắc mình xử lý được không?” Chị Nhan lo lắng, “Nhà họ Chu kinh doanh bất động sản, có tiền có thế, nếu anh ta muốn chơi đến cùng với em thì dù có thoát được, em cũng trầy da tróc vảy đấy”.
Hàn Trân siết chặt ốp điện thoại, “Làm thì cũng làm rồi, đâu còn cơ hội quay đầu nữa”.
Chị Nhan bật cười, vừa dứt lời thì cuộc gọi bị một số máy lạ chen ngang, cô biết người gọi tới là ai nên do dự nửa phút mới bắt máy.
Chu Tư Khải đấm thùm thụp vào bức tường, “Ảnh với clip là do cô tung ra đúng không? Hàn Trân này, cô cũng giỏi nhẫn nhịn thật đấy, ngoài mặt thì giả vờ ngoan ngoãn vô tội, sau lưng lại giở trở bẩn thỉu khiến tôi mất hết mặt mũi!”
Anh ta rất coi trọng danh tiếng, trước đây Hàn Trân cũng từng lo nghĩ cho anh ta, ngày Chu Tư Khải say rượu vung nắm đấm cho tên trưởng phòng đã sàm sỡ cô một bài học, thực lòng cô cảm thấy vô cùng biết ơn.
Về phương diện tình cảm, để có thể chấp nhận được sự thật rằng mình không được yêu thương, mình đã bị lừa dối và gặp phải một kẻ không ra gì thì cần có dũng khí rất lớn, Hàn Trân ưỡn thẳng cổ lên, “Sao anh không dám chịu hậu quả cho những việc mình làm?”
“Tôi sinh ra đã thích đàn ông, đó là tội sao?”
Hàn Trân áp chế cơn giận dữ trong người xuống, “Cuộc đời của anh không bình thường, hà cớ gì lại lừa tôi đến gánh hậu quả”.
Chu Tư Khải tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Bớt nói mấy lời đó đi, nói trắng ra, ngày đó kết hôn với cô là vì muốn đẩy hết áp lực từ mấy thứ đạo đức nhảm nhí đó sang cho cô, để tôi không gặp rắc rối thôi, cô đau khổ thì liên quan chó gì đến tôi, hơn nữa cô cũng giỏi bao dung thế còn gì, nói đi cô đang ở đâu hả?”
Cơ thể Hàn Trân run lên bần bật vì tức giận, lập tức cúp máy.
Lúc quay lại phòng trà, bên cạnh cậu cả nhà họ Tưởng đã có thêm một cô gái, người này là vị hôn thê của anh ta, tên Lâm Thư Đồng, là thiên kim của một doanh nghiệp đá quý nổi tiếng.
Lâm Thư Đồng chủ động rót trà cho Quý Đình Tông, “Chú Quý khiêm tốn quá, với tầm ảnh hưởng của chú, muốn nâng một người lên thì có đến tám phần là thành công rồi, còn muốn loại bỏ ai cũng chỉ cần một câu nói”.
Quý Đình Tông gác một tay lên bàn, còn một tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi rất thoải mái, anh im lặng lắng nghe, trên khuôn mặt bình thản hiện lên ý cười, “Lão Tưởng, anh dạy đấy à?”
Tưởng Thiên Thừa bật cười rồi nói, “Anh cứ coi như bọn trẻ đang tỏ lòng ngưỡng mộ anh đi, vả lại, cũng đâu phải ông chủ Quý không làm được”.
Trong không khí phảng phất hương trà, huân hương Kỳ Nam cùng mùi hoa hồng kết hợp với trầm hương nồng đậm trên người Lâm Thư Đồng.
Hàn Chân cố tình giậm chân tạo ra tiếng động nhỏ, Quý Đình Tông liếc sang nhìn, “Đi đâu mà lâu vậy?”
“Em tìm khuyên tai nên mất thời gian”. Hàn Trân cụp mắt, cứ mỗi khi nói dối là cô không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Quý Đình Tông vân vê dái tai trống trơn của cô rồi dịu giọng hỏi, “Cả hai bên đều rơi mất à?”
Cô đáp “vâng” một tiếng.
“Cảnh này đúng là hiếm thấy”. Tưởng Cảnh Đạt khẽ cảm thán, “Cháu nhớ trước đây cha từng nói tính tình của chú Quý không tốt, chẳng có người phụ nữ nào chịu cho nổi, vậy nên mới mãi không yêu đương và kết hôn, hóa ra chuyện này chẳng liên quan gì tới tính cách hết, chỉ là chưa tìm được người hợp ý thôi”.
Hàn Trân nghiêng đầu nhìn sang, “Trước đây tính cách của anh tệ lắm à”.
Quý Đình Tông nhấp một ngụm trà, “Hơi thôi”.
Lời vừa rồi không hề đổ oan cho anh, ngày còn giữ chức thị trưởng, Quý Đình Tông từng cho tay phó giám đốc sở cảnh sát hai bạt tai, hành động “tung chưởng” này từng khiến cho danh tiếng của anh trong giới quan chức Cát Đông bị tổn hại nghiêm trọng.
Khi đó, Sở Cảnh sát đang muốn xây thêm một tòa nhà văn phòng nhưng thiếu kinh phí, vậy nên đã sai các đồn cảnh sát quận dưới quyền quản lý đến quấy nhiễu các tụ điểm giải trí, kiếm chác chút ít từ khách hàng, cảnh sát khu vực quen biết với người dân trong địa bàn nên không tiện ra mặt, do đó đã thuê mười mấy sinh viên tại một trường đào tạo thể chất về, dạy bảo rồi cho mặc cảnh phục đi thực thi “công vụ”.
Trùng hợp thế nào, màn “truy quét mại dâm” này lại tập kích đúng khách sạn mà Quý Đình Tông đang ở, đám người đó nhất quyết nói anh là thương nhân từ nơi khác đến đây để mua dâm nên phải còng tay lại. Khi anh nói rõ thân phận của mình, mấy tên sinh viên đó vì muốn đạt đủ “chỉ tiêu” nên càng nói năng lỗ mãng hơn, chúng kháo nhau nếu anh là thị trưởng thì bọn chúng sẽ là cha của thị trưởng.
Quản lý của khách sạn sau khi biết tin thì xông vào cửa quỳ gối trước mặt Quý Đình Tông.
Lúc phó giám đốc sở cảnh sát có mặt tại hiện trường, hắn tỏ ra trì độn và có ý lấp liếm.
Chuyện này mà đồn ra thì mất hết thể diện, máu nóng trong người anh dồn lên, ngay lập tức vung tay cho đối phương hai bạt tai để hắn ta tỉnh ra.
Trong quan trường không có cái gọi là chuyện vặt vãnh, một con bướm đập cánh tại bờ bên kia cũng có thể gây nên biển động tại bờ bên này.
Những người đồng tình thì nói anh công chính nghiêm minh, dám dùng tới cả phương thức dữ dội đó.
Còn những kẻ ngứa mắt thì lại nói anh có tác phong thô bạo, gây tổn hại tới sự đoàn kết trong hàng ngũ lãnh đạo.
Khi rời khỏi quán trà, Lâm Thư Đồng đã đưa cho Hàn Trân một hộp quà bằng nhung, bên trong là đôi khuyên tai ngọc trai Nam Hải, dưới ánh đèn chúng phát ra ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc.
Thấy cô thích đến mức không rời nổi mắt, Quý Đình Tông bảo cô nhận lấy.
“Làm vậy có khiến anh gặp rắc rối không?”
Quý Đình Tông hộ tống cô ngồi vào trong xe, “Ngày khác tôi sẽ đáp lễ sau”.
Hàn Trân vuốt ve chiếc hộp, “Trước đây anh hung dữ như vậy, nếu em làm sai thì anh có động tay động chân với em không?”
Anh giơ tay lên tắt đèn đèn trần trong xe rồi kiên nhẫn trả lời: “Không đâu, tôi trước nay không ra tay với phụ nữ”.
Như bị ma sai quỷ khiến, Hàn Trân bỗng hỏi, “Liệu sau này anh có thích đàn ông không nhỉ?”
“Em ngứa đòn đấy à?”
Hàn Trân không dám nói thêm gì nữa.
Trong màn đêm, có hai người mặc thường phục bước ra từ một chiếc xe cảnh sát đậu bên đường, họ yêu cầu chiếc xe Audi không di chuyển, sau đó gõ lên cửa xe.
Hàn Trân cảm thấy lo sợ, cửa xe được hạ xuống, sau khi xác nhận khuôn mặt của cô, họ rút thẻ cảnh sát ra rồi nói rõ mục đích của mình, “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới vụ án tống tiền công ty Vạn Khai”.
Bờ vai của Hàn Trân run lên, theo bản năng cơ thể cũng rụt lại, Quý Đình Tông ngước mắt nhìn hai người họ với vẻ mặt không cảm xúc, “Liên quan gì tới cô ấy?”
Viên cảnh sát mặt thường phục nói, “Hàn Trân bị tình nghi có ý định tống tiền”.
Bàn tay đang điều chỉnh cà vạt của Quý Đình Tông chợt ngừng lại, ánh mắt trở nên vô cùng u ám, “Em có làm không?”
Vành mắt Hàn Trân lúc này đã đỏ ửng, dáng vẻ vô cùng đáng thương, “Em không có”.
“Có hay không thì cần phải phối hợp điều tra mới biết được”. Cảnh sát đưa tay kéo cửa xe, “Mời cô đi cùng chúng tôi”.
Hoàng Kiều vẫn chưa ngồi vào ghế lái, thấy cảnh này thì lập tức nghiêng vai cản lại, “Các anh không biết người ngồi trong xe là ai à?”
Nói rồi anh ta đứng sang một bên.
Hai viên cảnh sát kia trao đổi ảnh mắt với nhau, không dám tự ý hành động nữa.