Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 72

Chiếc xe mà Hoàng Kiều lái thuộc dạng xe tư dùng cho việc công.

Xe công loại một có biển A của tỉnh và một dãy số 0 phía sau như này thường không được sử dụng cho những trường hợp không chính thức và không cần thiết, bởi vì quá phô trương, cảnh sát giao thông khi bắt gặp trên đường sẽ phải chủ động tiến tới hỏi xem liệu có cần dẹp đường hay không.

Trên thân của chiếc xe Audi này mang dấu ấn “xe công vụ” thuộc cơ quan chính phủ.

Xe định kỳ được đưa đi bảo dưỡng, gara đó ở gần đây nên tối nay Hoàng Kiều tiện đường đến lấy xe rồi qua đón hai người.

Sau khoảng mấy chục giây do dự, người cảnh sát dẫn đầu cư xử khách sáo hơn hẳn, anh ta xuất trình giấy tờ thêm lần nữa, “Mong anh hiểu cho, số tiền liên quan tới vụ án là ba trăm nghìn, đây là một con số rất lớn nên Hàn Trân tạm thời bị nhận định có tội, do đó cần tiếp nhận điều tra.”

Sắc mặt Hàn Trân trắng bệch, cô biết một khi sự việc bị bại lộ thì Chu Tư Khải sẽ không để cô sống yên.

Vụ việc này liên quan tới hình tượng và danh dự của anh ta trong công ty, do đó anh ta không chỉ không dàn xếp mọi chuyện trong yên lặng mà màn trả thù còn diễn ra nhanh chóng và rầm rộ đến vậy.

Đây rõ ràng là muốn chơi đến cùng với cô.

Hàn Trân thú nhận với anh, “Chu Tư Khải không chỉ gây chuyện ở đài truyền hình mà còn năm lần bảy lượt cản trở việc thăng tiến của em, em không nhịn được nữa nên đã vạch trần anh ta, nhưng em không có tống tiền”.

Quý Đình Tông nghe xong thì bất động như núi.

Từ thái độ có thể thấy anh sẽ không nhân nhượng, viên cảnh sát mặc thường phục còn lại thấy tình hình như vậy thì trở về xe cảnh sát, gọi một cuộc điện thoại xin chỉ thị của cấp trên.

Không tới hai phút, anh ta quay lại, đưa điện thoại cho Quý Đình Tông, “Lãnh đạo, nếu được thì mong anh nói chuyện với sếp của chúng tôi mấy câu”.

Quý Đình Tông nhận máy, trong ống nghe truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung tuổi, ông ta nói một tràng dài, Hàn Trân loáng thoáng nghe được ba chữ Chu Tư Khải, đoán được người này đang giải thích nguyên nhân và hậu quả của sự việc.

Toàn bộ quá trình, vẻ mặt Quý Đình Tông rất bình tĩnh, cuối cùng anh chỉ hỏi một câu, “Lập án chưa?”

Bên đó đáp: “Lập rồi, biên bản và vật chứng…”

Sự kiên nhẫn của anh dần cạn kiệt, “Phải làm sao để hủy bản án?”

“Điều này e là… Chu Tư Khải không có ý định hòa giải”

Quý Đình Tông tháo bỏ cà vạt ra, “Dùng cách thức gì để hủy là việc của ông”.

Bên kia bị làm khó thì vội vàng lên tiếng giải thích, chiếc điện thoại bị ném ra khỏi xe rơi trúng ngực viên cảnh sát mặc thường phục, sắc mặt Quý Đình Tông lúc này rất lạnh lùng, ẩn chứa cả sự tức giận, “Làm trò thế này đẹp mặt không, tắt đèn cảnh sát đi, dẫn đường”.

Chiếc xe Audi tiến vào phân cục cảnh sát quận Vân Bình, Hàn Trân vừa bước xuống xe, hai viên cảnh sát bàn giao chuẩn bị đưa cô đi.

Hàn Trân quay đầu lại nhìn anh, “Em không muốn vào đó”.

Lúc này anh cũng đang nhìn cô, đôi đồng tử tựa như màn đêm sâu thẳm, “Lúc gây họa không sợ, mọi chuyện bung bét rồi mới thấy sợ hả?”

Vành mắt cô ngay lập tức đỏ lên, vẻ mặt sắp khóc đến nơi đó trông rất tội nghiệp, cuối cùng Quý Đình Tông vẫn mềm lòng, “Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Khi cảnh sát dẫn cô đi qua đại sảnh, Chu Tư Khải lao từ ngoài cửa vào rồi tóm lấy vai cô một cách thô bạo, “Người đàn ông đi cùng cô là ai hả!”

Hàn Trân không vùng được khỏi tay anh ta, “Đây là đồn cảnh sát mà anh cũng dám gây rối à”.

Đầu tóc của anh ta rối bù, bên má trái sưng đỏ như bị bạt tai, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ, “Lúc hại tôi có nghĩ tới ngày này không hả? Phạm tội bị lưu lại án tích, còn đài truyền hình nào dám dùng cô nữa?”

Hàn Trân thực sự muốn xé xác anh ta.

“Vu khống cũng là hành vi phạm pháp đấy”

Chu Tư Khải rất mạnh miệng, “Dựa vào năng lực của cô á, dù có thêm mấy thằng gian phu nữa cũng chẳng kiện nổi tôi đâu”.

Cô không muốn phí lời với anh ta thêm một giây phút nào, “Tôi cần tiếp nhận thẩm vấn đúng không?”

Cảnh sát đáp, “Đúng vậy”.

“Vậy thì đưa tôi đi đi”

Cô ném Chu Tư Khải sang một bên, anh ta đương nhiên không phục, đang đi thì cảnh sát chợt dừng lại giữa chừng, Chu Tư Khải nhân cơ hội chạy tới tóm lấy Hàn Trân.

Đúng lúc này, thư ký hớt hải chạy lại giữ anh ta, trong tay cầm theo một tập tài liệu, “Tổng giám đốc Chu, công ty xảy ra chuyện rồi!”

Chu Tư Khải bị giày vò đến mức thở hồng hộc, “Cô có ý gì?”

“Điện thoại gọi đến báo, tổ thanh tra vừa ập tới một vài công trình do Vạn Khai đứng tên, đây là cuộc kiểm tra đột xuất, trước đó không hề có tin tức gì”

Thư ký đưa lệnh khám xét cho anh ta, sắc mặt của Chu Tư Khải lập tức thay đổi, “Hội đồng quản trị có biết không?”

“Anh là người cuối cùng biết tin”

Làm kinh doanh sợ nhất là bị thanh tra kiểm toán, chỉ riêng vấn đề nộp thuế thôi, đâu có vị doanh nhân nào dám vỗ ngực đảm bảo mình trong sạch, không phạm sai lầm.

Huống hồ, sự việc xảy ra quá mức đột ngột, như thể muốn khiến Vạn Khai không kịp trở tay.

Lúc ra ngoài hai chân anh ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào ra đất, đúng lúc Quý Đình Tông đi lướt qua, Chu Tư Khải lập tức ngoảnh đầu lại, “Anh đứng đó”.

Đối phương nghe thấy, nhưng chẳng để tâm mà đi thẳng lên lầu.

Thư ký liên tục bấm còi thúc giục, điện thoại trong túi cũng không ngừng réo chuông, Chu Tư Khải ngồi vào trong xe ôm trán, đầu anh ta lúc này đau như bị búa bổ.

Không gian trong phòng thẩm vấn giống như một chiếc hộp kín hình chữ nhật tăm tối, mang lại cho người ta cảm giác áp lực.

Trong lòng Hàn Trân cảm thấy mâu thuẫn, nhưng cửa đã bị đóng lại.

Sau khi đối chiếu xong thông tin, viên cảnh sát ra lệnh cho cô ngồi xuống rồi cho tay vào còng số tám trên mặt bàn.

Cô làm theo, sau khi còng tay bị khóa lại, nó ép chặt vào cổ tay cô, cảm giác lạnh thấu xương ập tới, “Tôi không phạm pháp”.

“Cái đó phải điều tra mới biết được”. Người đàn ông đứng tuổi ngồi sau bàn thẩm vấn đưa ra câu hỏi, “Chu Tư Khải có quan hệ gì với cô?”

“Anh ta là chồng cũ của tôi”

Ông ấy hỏi tiếp, “Tại sao cô lại quay chụp hình ảnh và video riêng tư của anh ta?”

Hàn Trân trả lời, “Anh ta lừa tôi kết hôn, trong thời gian kết hôn thì ngang nhiên ra vào đủ loại câu lạc bộ và quán bar để tìm đàn ông, kết hôn được nửa năm tôi mới biết chuyện, tôi quay chụp mấy cái đó chỉ để làm chứng cứ, đợi thời cơ thích hợp vạch trần bộ mặt thật của anh ta mà thôi”.

Khi cô nói, hai viên cảnh sát chăm chú xem xét các vật chứng vừa được trình lên. Có lẽ họ cũng cảm thấy choáng váng trước mức độ táo bạo của những tấm hình làm nên nhất thời không nói tiếng nào.

Người đàn ông đứng tuổi hiển nhiên có kinh nghiệm hơn, ông ta mau chóng điều chỉnh lại trạng thái rồi dùng ngón tay gõ nhẹ lên ảnh chụp, “Ân oán cá nhân của hai người không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng cô không được đưa số ảnh và video cho đủ hạng người để họ tới công ty Vạn Khai đe dọa tống tiền, đây là hành vi rất xấu xa”.

“Anh ta vu khống…”

Một nữ cảnh sát đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi về phía chiếc bàn rồi nói vài câu gì đó. Người đàn ông cau mày lại, “Cứ thế thả người ư? Phía Vạn Khai rút đơn kiện rồi à?”

Nữ cảnh sát ngập ngừng mấy giây rồi nói: “Bên trên đã dặn, chỉ cần thực hiện cho có quy trình thôi”.

“Chỉ thực hiện cho có?” Hai viên cảnh sát thẩm vấn nhìn nhau, người đứng tuổi hơn đứng dậy, “Để tôi đi hỏi xem sao”.

Năm sáu phút sau, Hàn Trân được đưa tới phòng cục trưởng ở lầu hai, cô vừa vào cửa, Quý Đình Tông đang ngồi trên ghế sô pha cũng đưa mắt nhìn sang, trong văn phòng không chỉ có mình anh, bên phía đối diện anh là một vị cảnh sát mặc đồng phục màu trắng, không đội mũ cảnh sát, lúc này anh ta đang xì xụp húp nước canh trong cốc mỳ ăn liền.

Hai quan chức cấp cao của tỉnh cùng lúc xuất hiện khiến cho cục trưởng đứng ngồi không yên, ông ta bưng ấm trà ở một bên, không lên tiếng.

Hàn Trân căng thẳng quá độ nên cổ họng vừa khô vừa căng, “Em khát”.

“Qua đây uống”

Cục trưởng là người tinh mắt, lập tức rót trà hoa cúc vào chiếc cốc trước mặt Quý Đình Tông, Hàn Trân không khách sáo, bưng cốc lên uống hơn nửa mới bình tĩnh trở lại.

Lúc cô cất tiếng, Cố Ngạn Bình cũng đã đặt cốc mỳ xuống, anh ta quan sát cô một lượt rồi nhìn sang Quý Đình Tông, “Trông có vẻ yếu ớt mà tố chất tâm lý cũng khá đấy”.

“Chẳng qua là nể mặt anh nên tôi mới đến đây”.

Quý Đình Tông đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên ống quần, “Hỏi xong rồi thì tôi đưa người đi đây”.

Cố Ngạn Bình cầm khăn giấy lau miệng, “Đợi đã”. 
Bình Luận (0)
Comment