Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 78

Tưởng Thiên Thừa lấy lui làm tiến, “Có thực lực thì cũng không chống lại được sắp xếp của tỉnh, càng không cản được những đối thủ như hổ như sói ngoài kia, việc tranh giành lợi ích trên thương trường trước nay không kiêng kỵ bất cứ điều gì, tôi đi nhanh hơn một bước thì sẽ có thêm một phần trợ lực, cũng có thêm một phần bảo đảm”.

Quý Đình Tông cất giọng lập lờ nước đôi, “Lão Tưởng, anh nói rõ ra xem, rốt cuộc thì anh đang lo lắng điều gì”.

Tưởng Thiên Thừa hiểu anh, dựa vào mối giao tình cũ, có thể ngồi cùng một bàn tức nghĩa anh không bài xích, vẫn có thể thương lượng.

Kinh tế là lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu người làm chính trị, thứ nhất có pháp luật, thứ nhì có kỷ luật, địa vị cũng mang lại những mặt hạn chế, không thể ngang nhiên trắng trợn ngồi trên dòng tiền khổng lồ.

Thế nhưng họ lại có nguồn tài nguyên nhân lực, mối quan hệ cũng như các dự án phức tạp và hiệu quả nhất, chỉ cần nói một câu là có thể biến đá thành vàng, điều này còn có tác dụng nhanh chóng hơn tiền bạc rất nhiều.

Nhân viên phục vụ bưng lên một nồi gà ác hầm nước dừa, dưới nồi là bếp lửa đang cháy, nước canh sôi sùng sục, át đi tiếng nói chuyện giữa anh và Tưởng Thiên Thừa.

Trước mặt Hàn Trân là đĩa cải chíp xào ngao, vỏ nhiều thịt ít, cô ăn xong phần thịt thì để gọn vỏ vào trong đĩa, đống vỏ được xếp chồng lên nhau rất có trật tự.

Lâm Thư Đồng nhìn sang, “Cô bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?”

“Tôi không muốn ăn lắm, thấy hơi mệt”. Nói rồi cô buông đôi đũa xuống.

“Lúc chiều tối cô Hàn đâu có ra đánh bóng, thay quần áo mà cũng mệt ư?”

Hàn Trân không đáp lại, cô lấy một món đồ nhỏ từ trong túi xách ra đưa cho cô ấy, “Thứ này được để trên hương án trong chùa và thờ cúng một thời gian rồi, có tác dụng cầu bình an”.

Đôi khuyên tai ngọc trai mà lần trước Lâm Thư Đồng tặng cô có giá trị lên tới sáu con số, Hàn Trân không thể đáp lễ bằng một món quà có mức giá tương tự, cô đã nhờ chị Nhan kiếm giúp mình một tấm bùa hộ mệnh làm bằng đồng đỏ và ngọc lưu ly, trên mặt có hình Phật trang nghiêm.

“Bách tự minh chú sao?” Lâm Thư Đồng dường như rất am hiểu về lĩnh vực này, cô ấy kéo tay Hàn Trân rồi giảng giải về công dụng của nó.

Trong số các cô công chúa, tiểu thư của giới tư bản, có rất nhiều người thích ra vẻ. Như Vương Ngọc ở Đài truyền hình chẳng hạn, gia đình có tiền, có quan hệ họ hàng với nhà quan chức, tính tình rất xấu.

Xét về tuổi tác, Lâm Thư Đồng chỉ hơn Hàn Trân vài tháng, tính cách coi như hiền lành, không kênh kiệu, có nhân cách tốt và hiểu biết sâu rộng.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Tưởng Cảnh Đạt mới xuất hiện.

Anh ta có dáng vẻ rất điển hình của một doanh nhân, thân hình cao gầy không vạm vỡ, phong thái lịch thiệp, áo khoác vắt trên khuỷu tay, “Chú Quý uống rượu ư? Để cháu đưa chú về”.

Quý Đình Tông mặc áo khoác lên người rồi nói lời từ chối anh ta, sau khi ra khỏi hành lang dài kiểu Trung Quốc, anh gọi Hàn Trân đi tới cạnh mình.

Cô do dự một lúc, đang ở bên ngoài không nên giỡn mặt đàn ông, thế là cô đi tới bên cạnh anh.

“Tôi say rồi, em đỡ tôi đi”. Lời này chỉ có hai người nghe thấy.

Hàn Trân tỉ mỉ quan sát anh bằng ánh mắt trong trẻo, không đưa tay ra đỡ, “Mùi rượu trên người anh đâu có nồng, em ngửi được đấy nhé”.

“Có đỡ không hả?”

Cô không nhúc nhích.

Hoàng Kiều mở cửa sau của xe, Quý Đình Tông im lặng một hồi, chân vẫn đứng yên tại chỗ, anh hỏi cô, “Em lại đang nghĩ cái gì đó?”

Hàn Trân kéo chiếc khăn lụa xuống, vết bóp cổ đã mờ đi nhiều nhưng do da cô trắng nên vẫn còn rất chói mắt, “Anh có phải biến thái không hả?”

Người đàn ông quay người sang, vẻ mặt có phần nghiêm nghị, “Lại nói năng vớ vẩn rồi đấy”.

Cô nghẹn họng, quay mặt sang một bên rồi lẩm bẩm một câu gì đó.

Sợ anh nghe thấy nên lần này nói rất nhỏ.

Quý Đình Tông cảm thấy buồn cười nhưng cố nhịn lại, anh đưa tay véo lên má cô sau đó lần xuống chạm vào cổ, “Đang mắng tôi đấy à?”

Hàn Trân đẩy anh ra rồi ngồi vào hàng ghế sau.

Ít phút sau, khi anh lên xe, trong tay cầm theo một túi đá lạnh, “Chườm đi này”.

Cô không để anh chạm vào mình, người rụt về một góc, tính cách bướng bỉnh y như một chú nghé con.

Nửa sau của màn ân ái hồi chập tối, anh nhớ cô đã khóc rất thảm thiết. Cánh cổng dục vọng một khi được mở ra, đối với anh mà nói nó giống như dòng nước phun trào không thể quay ngược trở lại.

Quý Đình Tông bật đèn trần trong xe lên, “Là tôi sai, tôi khốn nạn, được chưa nào”.

Anh đưa tay ra kéo, Hàn Trân gối đầu lên đùi anh, mái tóc dài xoã tung, gương mặt của cô nhỏ đến mức một bàn tay của người đàn ông cũng có thể che kín, chỉ còn chừa lại chiếc cằm nhỏ xinh, hơi thở run rẩy dưới những đường vân trong lòng bàn tay của anh.

Khí lạnh lùa vào lỗ chân lông khiến cô phải rùng mình.

“Lát nữa hẵng chườm, buốt lắm”

“Không muốn để lại vết thì đừng có nhúc nhích”

Cô tách mở các ngón tay của Quý Đình Tông, đôi mắt đen láy trong veo lộ ra, “Tại anh hết, vết bầm ngày mai sẽ chuyển sang màu thâm tím, trường quay sử dụng ống kính độ phân giải 4k, kể cả có bôi kem nền thì cũng không che nổi”.

Hàn Trân đảo mắt, làm bộ tức giận, “Lần sau anh còn dám thế nữa không hả?”

Giọng nói của anh nghe thì có vẻ mệt mỏi, nhưng lại như có rượu ngon chảy trong cổ họng, đậm đà và êm dịu, “Sao không dám”.

“Vậy thì anh đổi sang người khác đi, em không cho anh động vào nữa”

“Được”

Hàn Trân hất tay anh ra, không nói gì mà chỉ nhìn anh chăm chú, trong mắt Quý Đình Tông ẩn chứa ý cười như có như không.

Anh không nghiêm túc, cũng không tập trung.

Ánh đèn neon phản chiếu nhấp nháy lướt qua ô cửa kính, kéo dài hơn cả một dãy phố miên man, cô như thể bị trúng độc, luôn có cảm giác Quý Đình Tông về đêm trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.

Không phải chỉ vì hai người đã có vô số những đêm ân ái nóng bỏng, triền miên và kịch liệt, biến cô từ một cô gái non nớt lột xác thành dáng vẻ phóng túng sa đà.

Ngày ly hôn, chị Nhan từng nói với cô, đàn ông tham lam còn đàn bà tham tình, đàn ông muốn quá nhiều thứ, tiền bạc, danh vọng, địa vị, đa số họ đều vấp ngã tại đây, còn phụ nữ, chỉ cần không vấp ngã bởi đàn ông thì khó có thể bị vấp ngã thực sự.

Hàng lông mi của Hàn Trân khẽ lay động, “Liệu anh có chán em không?”

Quý Đình Tông che miệng cô lại, “Hiện vẫn chưa”.

Cô gạt tay anh ra, “Cô Lâm nói anh sắp thăng chức rồi”.

“Suýt”. Anh rất kiệm lời.

“Suýt gì nữa, anh là hoàng thân quốc thích, lẽ nào còn có ai tranh với anh ư?”

Anh khẽ cười một tiếng rồi vuốt ve phần tóc mai của Hàn Trân, “Mâu thuẫn tranh chấp là điều khó tránh khỏi”.

Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, bảo mẫu báo với Hàn Trân rằng đêm qua anh Quý đã đặt chuyến bay cất cánh lúc 6h20 sáng, chuyến bay sớm nhất trong ngày tới Bắc Kinh.

Hàn Trân vẫn tuân theo lịch trình, tới Đài truyền hình lên kế hoạch cho chương trình mới và chờ đợi lãnh đạo cấp trung phê duyệt.

Bốn năm ngày sau, tại Nhà hát lớn của Tỉnh sẽ diễn ra một lễ hội âm nhạc, dự kiến có hai ngày để diễn tập, Hàn Trân là một trong năm người dẫn chương trình cho buổi lễ khai mạc, ngày đầu tiên cô thức tới 11 12 giờ đêm, chờ các diễn viên vào vị trí và buổi diễn tập kết thúc.

Buổi trưa ngày thứ hai, một sự cố đã xảy ra, phần khung dựng sân khấu cao hai mét bỗng dưng bị sập, một nam diễn viên Việt Kịch rơi xuống từ giữa sân khấu, tuy không gây ra hậu quả gì quá nghiêm trọng nhưng khung thép sắc bén đã rạch một vết thương dài hơn chục phân trên đùi của anh ta khiến máu tươi chảy ra lênh láng.

Sân khấu bị sập nên buổi diễn tập không thể tiếp tục, ban tổ chức tạm thời để mọi người ra về đợi thông báo.

Trên đường trở về Hàn Trân lại bị nôn mửa, vậy nên cô đã thay đổi lộ trình, đến bệnh viện gần đó để kiểm tra.

Ban đầu cô không hề nghĩ tới phương diện kia, khi có kết quả xét nghiệm máu, cô ngay lập tức sững sờ.

Cô gọi điện thoại cho chị Nhan, đầu dây bên kia đang ở trên bàn rượu, rượu trắng rượu đỏ lẫn lộn, giọng nói lảm nhảm của chị Nhan cất lên, “Ở tuổi đó mà còn làm em mang thai ngoài ý muốn được, người đàn ông của em rốt cuộc mạnh đến mức nào hả?”

Hồn phách Hàn Trân lúc này đã bay lên chín tầng mây, tay chân lạnh buốt, một hồi lâu sau mới cất được giọng, “Em cũng không biết nữa”.

Nhận ra cảm xúc của cô có gì đó không ổn, chị Nhan lập tức tỉnh táo trở lại, đi ra khỏi phòng bao riêng, “Hàn Trân, đừng bảo với chị là em đang nói nghiêm túc đấy nhé”. 
Bình Luận (0)
Comment