Địa điểm xã giao nằm tiếp giáp tuyến đại lộ trung tâm, có một quán lẩu đang khai trương đón khách, khua chiêng gióng trống rất ồn ào.
Chị Nhan nói cô đợi ở bệnh viện.
Hàn Trân cúp điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Tính từ lần gặp đầu tiên, cô và Quý Đình Tông đã qua lại hơn bốn tháng, trừ những lúc anh đi công tác, số lần hai người ân ái không đếm xuể, nhưng tần suất cũng không quá thường xuyên.
Cô biết thân phận của mình và anh khác biệt, những người như anh, được hưởng thụ những đặc quyền mà hầu hết mọi người cả đời không thể chạm tới.
Do đó, trả giá là điều không thể tránh khỏi, đến nay Quý Đình Tông vẫn chưa quyết định, nhưng chuyện hôn nhân của anh không đơn giản chỉ là vấn đề tình yêu, mà trên hết nó còn là để lôi kéo và kết thêm đồng minh, biến số quả thực rất lớn.
Hàn Trân trước nay chưa từng có suy nghĩ đổi đời nhờ con hay dùng con cái để trói buộc anh, cô rất biết điều, những lần quan hệ không dùng biện pháp cô đều uống thuốc đầy đủ.
Vậy mà kết quả vẫn trúng thưởng.
Sau khi siêu âm và quay trở lại phòng khám, cô siết chặt nắm tay lại, “Có thể bỏ không? Tôi vẫn chưa kết hôn”.
Bác sĩ xem qua báo cáo xét nghiệm và phiếu siêu âm màu, “Chắc chắn chưa? Làm thủ thuật cần phải ký tên, bạn trai của cô đâu?”
Cô ấp úng trả lời, “Anh ta quỵt nợ nên bị bắt vào tù rồi, tôi... tôi có thể tự ký”.
Bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông, sau đó mở giao diện máy tính nhập thông tin, “Thai nhi càng lớn phá thai sẽ càng nguy hiểm, cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ”.
“Có ảnh hưởng đến việc mang thai sau này của tôi không?”
“Phá thai chắc chắn sẽ gây hại tới sức khỏe, việc mang thai về sau còn tuỳ vào thể chất của từng người, quá trình tiến hành thủ thuật sẽ được bảo đảm an toàn”
Cô hít sâu một hơi, “Nhanh nhất thì khi nào có thể tiến hành?”
“Hôm nay kín lịch rồi, cô hãy đến đăng ký trước chín giờ sáng mai”. Bác sĩ nhấp chuột, “Kiểm tra không có vấn đề gì thì buổi chiều có thể tiến hành”.
Hàn Trân cất tờ báo cáo đi, cô ra khỏi phòng khám với vẻ mặt nặng trĩu.
Chị Nhan sốt ruột chạy tới khoa phụ sản, trông thấy Hàn Trân đang ngồi chờ trên băng ghế, “Em định thế nào?”
Hàn Trân vùi mặt vào lòng bàn tay, “Ngày mai làm thủ thuật phá thai”.
“Mấy tháng rồi?”
“Sáu tuần”
Chị Nhan đỡ cô dậy, “Đã bàn bạc chưa? Em không muốn, lẽ nào anh ta cũng không ư?”
“Em không nói cho anh ấy biết”
“Không có tương lai tới vậy cơ à?” Vẻ mặt chị Nhan rất phức tạp, “Anh ta đã từng ấy tuổi rồi, có đứa con hẳn sẽ rất vui đấy".
Hàn Trân cắn chặt cánh môi lạnh buốt, “Là em không muốn sinh”.
Cô đã gọi điện cho anh, đầu dây bên kia không bắt máy nên cô cũng chủ động kết thúc cuộc gọi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đàn ông giỏi kiềm chế dục vọng có sức hút rất lớn. Nhưng ẩn chứa sau đó thường là kiểu tính cách cực đoan.
Lúc bình thường chỉ như mặt biển tĩnh lặng không chút gợn sóng, nhưng một khi bị kích hoạt, nó tất sẽ gây nên cơn sóng thần vang trời dậy đất.
Đi tới đại sảnh bệnh viện, chân cô như đang giẫm lên bông gòn, bỗng nhiên có một người xông ra khỏi phòng cấp cứu, “Quân xảo trá! Mấy chỗ khỉ ho còn gáy toàn sinh ra lũ người khốn nạn”.
Nhờ được chị Nhan kéo lại nên cô mới tránh khỏi va chạm trong gang tấc, “Ngẩn ngơ gì đấy, bên này đường rộng thì không đi?”
Quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông lực lưỡng cao khoảng mét chín, mặt mũi sưng vù trông rất thảm hại, anh ta đang liên tục nhận lỗi, “Thật sự xin lỗi, mắt sưng quá nên tôi không nhìn rõ mọi người”.
Thoáng trông thấy thẻ công tác của anh ta, ký giả Lưu Phong, chị Nhan nói, “Tiểu Trân, anh ta cùng nghề với em kìa”.
Hàn Trân quay lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hà Chiêu.
Trong ấn tượng của cô, Hà Chiêu lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ, vậy mà lúc này chân anh ta bước đi khập khễnh, mặt mũi thì tím xanh một mảng, Hàn Trân cau mày hỏi, “Anh Hà, anh trúng độc sao?”
Vẻ u ám trên nét mặt Hà Chiêu tiêu tan đi đôi chút, “Trúng lời nguyền mới đúng”.
Vị ký giả kia chỉ vào mặt mình, “Anh Chiêu, anh mới thế có là gì, cô ý tá băng bó nói em là yêu tinh lợn chuyển kiếp đây này”.
Trên người họ đều có mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến Hàn Trân cảm thấy muốn nôn.
Lưu Phong kinh ngạc trợn tròn mắt, “Tôi xấu đến mức cô buồn nôn cơ à?”
Cô không nhịn được mà phì cười, “Các anh đánh nhau hả?”
Hà Chiêu phủ đi chỗ bùn đất bám trên ống quần, “Sáng nay đến huyện Lam Ngọc âm thầm điều tra”.
Vị trí cuối cùng trước khi Tào Bình biến mất là khu vực lân cận khe núi Đại Long của huyện Lam Ngọc. Hắn ta từng nhập ngũ nên có năng lực phản trinh sát nhất định, thậm chí còn biết sử dụng cả súng ống.
Phía cảnh sát đã lập các chốt chặn kiểm tra.
Đám người Hà Chiêu bỏ tiền thuê dân làng dẫn đường, đi vào một con đường nhỏ băng qua rừng trúc để tránh chốt cảnh sát.
Nào ngờ thuê phải phường gian manh, sau khi nhận được tiền thì bỏ mấy người họ lại lưng chừng núi, thậm chí còn động tay chân cướp đi thiết bị ghi hình.
Hai ngày qua trời mưa rất to, đường núi trơn trượt lầy lội, mấy người bọn họ ngã liên tục suốt quãng đường trở về, mặt mũi lấm lem bùn đất.
“Có quay được gì không?”
Hà Chiêu lắc đầu, “Còn chưa vào núi”.
Thấy sắc mặt Hàn Trân trắng bệch, anh ta liền hỏi, “Cô tới khám bệnh sao?”
Hàn Trân ủ rũ, chị Nhan trả lời thay, “Đến trị bệnh mề đay thôi”.
Chị Nhan đã gọi dịch vụ lái xe hộ nhưng đối phương mãi không tới, đành để Hàn Trân đưa mình về nhà.
Khi trở về đến số hai đường Hương Đảo, Hàn Trân cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô nhanh chóng đi tắm rửa và sấy khô tóc, sau đó bước vào phòng khách.
Bảo mẫu đang tiến hành tổng vệ sinh, bỗng bà ấy hoảng hốt đứng dậy khỏi tấm thảm rồi bất chợt hỏi cô, “Hôm nay cô Hàn đi đâu vậy?”
“Đi làm”
“Có phải cô...”
Hàn Trân không hiểu có chuyện gì, bảo mẫu ngập ngừng nói mấy chữ rồi thôi, tiếp sau đó bà ấy đi vào phòng bếp, “Cô có muốn ăn gì đó không? Trong nồi có canh vịt hầm củ từ ý dĩ.”
Cô nói không cần, cả ngày diễn tập nên rất mệt.
Dứt lời cô cầm lấy túi xách đi thẳng lên lầu.
Một hai giờ sáng, đèn xe lóe lên vụt qua ngoài cửa sổ, chiếc Audi tắt máy, âm thanh ma sát từ xa tiến lại gần.
Khóa cửa chuyển động, Quý Đình Tông đẩy cửa bước vào, bảo mẫu vội vàng tiến tới đón lấy áo khoác, “Anh Quý đã về rồi”.
Anh bình thản đáp “ừm” một tiếng, quần áo trên người vẫn chỉnh tề và thẳng thớm nhưng sắc mặt hiện lên nét mệt mỏi, anh ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại xoa bóp ấn đường.
Đến khi anh chuẩn bị lên lầu, bảo mẫu mới dám quấy rầy, lấy ra một món đồ gì đó đưa cho anh, “Anh Quý, tôi tìm được thứ này trong túi xách của cô Hàn...”
Quý Đình Tông dừng bước, vẻ mặt có chút không vui, “Bà lục đồ của cô ấy làm gì?”
Bảo mẫu sợ đến mức trái tim như muốn ngừng đập, vội vàng lên tiếng giải thích, “Anh hiểu lầm rồi, là do trong lúc dọn dẹp, tôi chẳng may làm rơi chiếc túi... Cô Hàn, cô ấy... cô ấy có thai rồi”.
Bàn tay đang tháo cà vạt chợt ngừng lại, ánh mắt Quý Đình Tông nhìn xuống tờ báo cáo mà bảo mẫu đưa tới.
Trên mặt anh trước nay luôn có một vẻ điềm nhiên nhất quán, như thể được hay mất, vui hay giận đều đã bị chôn vùi dưới đáy vực thẳm, chút ít cảm xúc được phóng ra cũng chỉ là sự ung dung.
Thế nhưng vào thời khắc này, sự ung dung đó đã bị đánh vỡ tan tành, cảm xúc trên mặt anh như bỗng dưng nổi sóng.
Hàn Trân nằm cuộn người trong chăn trằn trọc mãi, khi nghe thấy tiếng động phát ra từ dưới lầu thì cô cũng đã tỉnh lại, trong bóng tối, nhờ vào ánh trăng mờ ảo, cô nhìn ra được vóc dáng cao lớn của người đàn ông đang ngày một tiến lại gần.
Đến khi Quý Đình Tông đi đến đầu giường, cô ngay lập tức nhắm nghiền mắt lại.
“Giả vờ cái gì”. Giọng nói của người đàn ông rất trầm, không nghe ra được cảm xúc, lông mi của Hàn Trân bất giác run lên.
Chiếc chăn lông ngỗng bị vạch ra một nửa, bàn tay nóng rực mò mẫn tới phần bụng bằng phẳng và mịn màng dưới bộ đồ ngủ của cô, vòng eo rất mềm mại và thon thả, nhiệt độ nóng bỏng khiến người cô run rẩy, khi tay anh định tiến xuống phía dưới, Hàn Trân vội vàng giữ chặt lại.
Giọng nói của Quý Đình Tông nghe rất u ám, “Tôi không được sờ à?”
“Nóng lắm”. Giọng nói của cô hơi run.
Im lặng hồi lâu, anh giơ tay bật đèn đầu giường, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến Hàn Trân ngay lập tức nhắm chặt mắt lại, thế rồi cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của Quý Đình Tông cất lên, “Có thai rồi, đúng không?”
Cô không nói gì mà rúc người sâu vào trong chăn, Quý Đình Tông nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn lên mặt mình.
“Anh làm đau em”
Quý Đình Tông không dùng nhiều sức, bàn tay khống chế lực rất vừa phải, “Sinh đứa bé ra, tôi nuôi”.
Hàn Trân nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh có thể nuôi một cách quang minh chính đại không?”