Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 84

Cuối chương trình, các diễn viên lũ lượt rời khỏi sân khấu, phòng hóa trang bỗng chốc chật kín người, Hàn Trân phải vào phòng thay đồ trống để ăn cơm.

Bộ lễ phục quá dài nên cô đã buộc lên đến mắt cá chân.

Bảo mẫu là người Sơn Đông, thức ăn trong hộp là món cà tím chiên sở trường của bà ấy, giòn tan mà không bị nhũn.

Trợ lý liếc sang nhìn, “Chị Trân, bình thường chị kiêng đồ dầu mỡ mà, còn có cả canh gà hầm đông trùng hạ thảo nữa này, tay nghề đỉnh thật đấy”.

Thời kỳ đầu mang thai cần bổ sung dinh dưỡng, cô không giải thích mà chỉ hỏi, “Muốn uống không?”

Trợ lý cầu còn không được, cơm hộp phát lúc chiều được để trong phòng máy lạnh nên vừa lạnh vừa cứng.

Ăn được nửa chừng thì Hàn Trân không nhịn nổi nữa, nhíu mày quan sát cô ấy, “Miệng em làm sao vậy?”

Trợ lý phải dẩu môi mà uống canh, “Em tiêm filler làm đầy môi, tiêm hai mũi được tặng thêm một mũi”.

Cô ấy tốt nghiệp từ một ngôi trường truyền thông hạng hai, vừa mới vào Đài truyền hình thành phố làm trợ lý, thực tập chưa đầy nửa năm, trước đó cũng từng ở bộ phận tin tức.

Bên đó đi theo lối mòn truyền thống, đám người dẫn chương trình bên bộ phận tin tức do Tiêu Hàm đứng đầu đã ngồi ở vị trí trung tâm màn hình từ lâu nên tính cách rất kiêu ngạo, không hiền lành và dễ gần như Hàn Trân.

“Chị Trân, chị có bạn trai mới rồi à, mấy tháng nay cứ hễ tan ca là lại có chiếc xe màu đen đón chị ở cổng, với cả cái tay biên tập bên bộ phận tin tức cũng từng nhắc đến chuyện này trong buổi tiệc liên hoan.”

“Tiền Dĩ Nặc ư?” Hàn Trân giật mình, “Anh ta đã nói gì?”

“Cụ thể thì em không rõ”. Trợ lý úp mở, “Nhưng đại khái là nói chị leo lên cành cao, chị còn lấy được cả khoản tiền đầu tư từ Quảng Hà nữa, người bạn trai mới này có phải còn giỏi hơn cả tổng giám đốc Chu trước đây hay không?”

Hàn Trân không trả lời, dạo gần đây cô bận đến mức không lo nổi cho bản thân, chẳng ngờ Tiền Dĩ Nặc lại cảm thấy không phục và tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Trong nhà đài, e là mọi người đã ngầm bàn tán xôn xao.

Chủ nhiệm đúng lúc này đi vào hậu trường, dùng lời nói ra ám hiệu với cô.

Tất cả các cô gái có đủ nhan sắc để bước lên sân khấu và xuất hiện trước ống kính đều ít nhiều có tai tiếng, huống hồ nghề dẫn chương trình này thiên về danh tiếng hơn là kiếm lợi.

Mà giá trị danh tiếng của phụ nữ lại là liều thuốc kích dục mạnh mẽ đối với những người đàn ông có địa vị cao trong xã hội.

Chủ nhiệm thực ra cũng cảm thấy khó hiểu, ở trên người Hàn Trân có quá nhiều điều không chắc chắn, đến nỗi mà ông ta không thể nhìn rõ được rốt cuộc thì vị thần thánh nào đang đứng phía sau cô.

Thấy cô từ chối một cách dứt khoát, chủ nhiệm chủ động nhượng bộ, “Vậy gặp mặt hiệu trưởng Vương rồi chào hỏi một chút thôi có được không, bữa tiệc tối tôi sẽ từ chối giúp cô”.

_________________

Sau khi cuộc họp kết thúc, Quý Đình Tông đi thẳng tới văn phòng của Bí thư với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, lá đơn tố cáo được gửi đến từ địa phương kia đã được chuyển sang Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh.

Ủy ban sau đó đã đưa lá đơn tới tay Bí thư.

“Đình Tông à, cậu làm cái gì vậy? Đây đã là lá đơn thứ bảy mà tôi nhận được rồi”

Trương Ngọc Khôn hiếm khi cất giọng khiển trách anh, sắc mặt của ông ta lúc này đầy vẻ u ám, “Cậu muốn đạt được thành tích thì cũng cần phải xét tới nguyên tắc, phải nắm rõ chừng mực, nếu không sẽ phát sinh những rắc rối không thể kiểm soát”.

“Ngài dạy rất phải”

Trương Ngọc Khôn không hề khoan dung với anh, “Can thiệp vào hoạt động kinh tế thị trường, bị nghi ngờ lạm dụng quyền lực để mưu lợi cá nhân, mặc dù cậu không mưu lợi nhưng lại giao chuôi kiếm cho kẻ khác, hiện sự việc đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, các công việc khác còn có thể tiến hành tốt đẹp được không?”

Gân xanh bên thái dương của Quý Đình Tông nổi gồ lên, anh không nói một lời nào.

Chuyện này sớm không bùng nổ, muộn không bùng nổ, lại bùng nổ ngay vào thời điểm anh có khả năng được thăng chức.

Lên thêm một bậc nữa anh sẽ trở thành phó Tỉnh trưởng Thường trực, chức vụ nắm quyền lớn thứ tư của tỉnh.

Mặc dù thâm niên của anh tại cơ quan đúng là còn non trẻ, có thể không thực sự thuyết phục được công chúng, nhưng tuổi trẻ cũng đồng nghĩa với việc tràn đầy dũng khí và sự quyết đoán, dự án “541” mà tỉnh gác lại nhiều năm đã được Quý Đình Tông tái khởi động, bất chấp việc phải đối mặt với áp lực nặng nề.

Đương nhiên, chuyện này cũng khiến anh bị kẻ khác ghen ghét. Đối thủ đứng trong bóng tối đã nắm lấy cơ hội để đẩy anh vào thế khó, dù không đạp đổ được anh thì chúng cũng muốn khiến anh phải chật vật.

“Những chuyện khác tạm gác lại hết đi, tập trung xử lý cho triệt để chuyện này trước đã, cậu hãy viết một bản kiểm điểm rồi gửi lên trên, ngoài ra nội bộ sẽ có thông báo phê bình”.

Rời khỏi Văn phòng Tỉnh ủy, Quý Đình Tông ngồi lên xe, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Suốt chặng đường, Hoàng Kiều thậm chí không dám thở mạnh.

Ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cổng Nhà hát lớn, dòng người qua lại tấp nập, có rất nhiều người bán hàng rong dựng xe đẩy rao bán nước, hoa, đồ ăn vặt và các món đồ thủ công, nam nữ tụ tập tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Đầu lọc của điếu thuốc bị đốt cháy khiến ngón tay anh bỏng rát, nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được.

Anh đã gọi cho Hàn Trân ba cuộc điện thoại, mỗi cuộc đều có chuông reo bảy tám tiếng nhưng không ai bắt máy.

“Vào trong đi”

Hoàng Kiều không nói gì, chỉ khởi động xe theo lệnh của anh.

Tại khán phòng ở lầu một, khán giả đang lũ lượt ra về, đèn trên sân khấu đã tắt một nửa, Quý Đình Tông đi ngược hướng dòng người, ánh mắt tỉ mỉ quét một vòng quanh đại sảnh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Tại lối ra vào hậu trường, anh chặn một nam MC mặc vest đi giày da lại, “Hàn Trân đâu?”

Khí thế và vóc dáng của người đàn ông này đều mang tới cho người ta cảm giác kinh hãi, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm, nặng nề áp bức kia, nam MC ngây người, “Chắc là ở phòng nghỉ trên lầu”.

“Phòng nào?”

“Cái này tôi không rõ…”

Anh có đôi chân dài, hai ba bước đã leo lên cầu thang, nhanh hơn đi thang máy đang chật kín người rất nhiều.

Quý Đình Tông lần lượt mở cửa tất cả các phòng nghỉ không khóa, không thấy người cần tìm thì đóng lại, anh không bận tâm tới bầu không khí xì xào khắp tầng lầu, cũng không lãng phí thời gian dù chỉ một giây một phút.

Trợ lý đi ngang qua anh, tay cầm theo một chiếc điện thoại, phần móc treo điện thoại đung đưa lướt qua tầm mắt anh, Quý Đình Tông dừng bước, “Cô đợi đã”.

Trợ lý bối rối không hiểu có chuyện gì, “Tôi ư?”

Anh rút điện thoại của Hàn Trân khỏi tay của đối phương, dáng vẻ rất kín kẽ, “Cô ấy đâu rồi?”

“Chị Trân… bị chủ nhiệm gọi tới sảnh tiếp khách rồi”

“Tầng mấy?”

Quý Đình Tông rất kiệm lời, giọng điệu lại cứng rắn khiến cho trợ lý không khỏi cảm thấy hoảng sợ, cô ấy chỉ tay lên trên, “Tầng bốn”.

Dưới lầu đang tổ chức tiệc tùng rất sôi động nhưng sảnh tiếp khách lúc này lại vô cùng trống vắng, chỉ có vài nhân viên vệ sinh của nhà hát đang quét dọn hành lang, giọng nói nhỏ nhẹ của Hàn Trân truyền ra bên ngoài, “Hiệu trưởng Vương, gần đây tôi hay cảm thấy buồn nôn, ăn gì là nôn nấy”.

“Không sao đâu Tiểu Hàn à, cứ từ từ thôi”. Hiệu trưởng Vương nở nụ cười híp mí, “Tôi có thể đợi được”.

Hàn Trân cầm khăn ướt cúi đầu lúng túng lau váy áo, tên hiệu trưởng bị sắc đẹp làm mờ mắt, giơ tay định chạm vào tấm lưng mịn màng của cô.

Quý Đình Tông đá mạnh vào ghế, chiếc ghế đập mạnh vào bắp chân khiến tên hiệu trưởng phải thét lên, sau đó cả người cuộn tròn lại vì đau đớn.

Hàn Trân giật mình lùi về sau một bước, sắc mặt của người đàn ông lúc này vô cùng u ám, khiến cô nhìn mà rợn tóc gáy.

“Em làm gì ở đây?”

Cô ngây ra như phỗng, “Em vừa mới nôn vào người ông ta”.

Trong lồng ngực của Quý Đình Tông như có một mồi lửa đang bùng cháy, nhưng khi trông thấy cô, cơn giận dữ dù dữ dội tới đâu cũng lập tức tiêu tan. 
Bình Luận (0)
Comment