Anh kéo cô lại rồi hỏi: “Sao không cầm điện thoại?”
“Em bảo trợ lý đợi mười phút rồi mang lên”
Hàn Trân không phải không có phòng bị.
Giám đốc đài truyền hình và hiệu trưởng Vương là bạn học, có mối giao tình khá thân thiết, bản thân ông ta cũng có chức vụ không thấp nên khi ông ta chủ động mở lời, vì mối quan hệ giữa đôi bên và vì thân phận của đối phương, chủ nhiệm không thể không nể mặt.
Cú đá vừa rồi của Quý Đình Tông vô cùng hung bạo, tay hiệu trưởng kia bị ghế đập trúng hẳn là rất đau, vẻ mặt ông ta ban đầu tỏ ra bất mãn nhưng sau đó lại chuyển sang kinh ngạc, phức tạp và quái dị.
Cuối cùng, ông ta có vẻ đã thừa nhận thất bại mà ngã bệt xuống đất, gương mặt nhăn nhúm cả lại vì đau.
Hàn Trân liếc nhìn sang nhưng kiên quyết không tới đỡ.
“Sao anh tìm được tới đây?”
“Hỏi người ta”. Cơn giận vẫn chưa hết hẳn, sắc mặt của Quý Đình Tông không dễ coi cho lắm, “Theo tôi ra xe”.
Thang máy dừng ở lầu hai, Hàn Trân nhìn ra bên ngoài, buổi biểu diễn đã kết thúc, đây là lúc toàn bộ nhân viên làm việc trên sân khấu và trong hậu trường đều đang tụ tập lại.
Cô nhất thời không nhấc bước, “Lúc tìm em, anh đã hỏi ai vậy?”
“Em tự hỏi lại bản thân trước đi, em không nhìn ra người ta có ý đồ gì à?”
Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Em biết mà”. Hàn Trân ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt trong veo với hai phần đen trắng rõ ràng, “Em quá xinh đẹp nên dễ khiến cho người ta nảy sinh ý đồ xấu, đúng không?”
Quý Đình Tông cau mày, chỉnh lại cà vạt mà không nói gì.
Cô tự cảm thấy tủi thân, “Sau khi có thai sẽ không còn như vậy nữa đâu, chị Nhan nói với em rằng trong thai kỳ lượng progestogen sẽ tăng cao khiến da mặt bị nổi mụn sần sùi, phù thũng, còn cảm thấy khó thở và có vết rạn nữa, em không muốn…”
Anh bịt cái miệng đang nói không ngừng nghỉ của cô lại, sau đó dùng lòng bàn tay xoa lên một bên má trắng trẻo của cô, lúc này Quý Đình Tông đã hoàn toàn nguôi giận, “Được rồi, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa”.
“Anh có thể ra xe trước đợi em không?”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sự kiên nhẫn của anh như sắp đạt tới giới hạn, “Em còn định làm gì nữa?”
Hàn Trân dịu dàng đáp lại, “Thì em cũng phải thay đồ đã chứ”.
Cô trở lại phòng nghỉ để thay quần áo và tẩy trang.
Trợ lý không có ở đây nên cô phải tự kiểm tra lại từng món trang sức rồi trả lại cho phía ban tổ chức.
Khi Hàn Trân bước ra khỏi Nhà hát lớn thì đã gần mười một giờ, lượng người qua lại trên quảng trường vơi đi rất nhiều, đèn đường cũng tối hơn, chiếc xe Audi màu đen đang đỗ bên đường, nháy đèn hai lần về phía cô.
Cô lên xe và rồi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, đầu nặng trịch rúc vào ghế, ban đầu đường đi khá gập ghềnh, khi rẽ qua ngã tư thì chuyển sang tắc cứng.
Quý Đình Tông tiến lại gần rồi vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng trong im lặng, tiếp sau đó anh trao cho cô một nụ hôn kìm nén. Cơn gió đêm ấm áp và ẩm ướt lùa vào khoang xe, cánh môi anh vốn không hề có chút hơi ấm, thế nhưng khi in lên gò má của cô lại vô cùng nồng nàn và nóng bỏng.
“Em muốn xuống xe đi bộ”. Hàn Trân nhắm mắt, toàn thân mềm nhũn không buồn động đậy, “Trong xe bí quá, em lại thấy buồn nôn rồi”.
Anh chầm chậm vuốt ve sống lưng cô, từng chút từng chút một, “Đến đâu rồi?”
“Đại lộ trung tâm ạ”
Hoàng Kiều hạ cửa sổ xe xuống rồi ló đầu ra nhìn tấm banner lớn treo trước cổng trung tâm văn hóa, “Chắc là buổi hòa nhạc của ngôi sao nào đó vừa kết thúc nên ngã tư đang cấm đường”.
Nói rồi anh ta quay đầu nhắc nhở Quý Đình Tông, “Chuyến bay của ngài Quý sẽ hạ cánh lúc 11 giờ 40 phút, bây giờ đi thì vẫn kịp đón ông ấy”.
Quý Cam Đường là một người vô cùng coi trọng phong thái và lễ nghi, vào dịp sinh nhật lần thứ sáu mươi của mình, ông đã tổ chức một bữa tiệc lớn với khoảng bảy tám trăm bàn tiệc tại căn nhà tổ của nhà họ Quý tại Giang Châu.
Cha anh từ Bắc Kinh bay đến Giang Châu, cho dù có muộn cách mấy thì với tư cách là con trưởng, Quý Đình Tông cũng nhất định phải tới đón.
Hàn Trân hé mắt nhìn vào bóng hình phản chiếu trên cửa kính, gương mặt của người đàn ông hiện rõ vẻ cương nghị.
“Đừng để lỡ thời gian”
Hoàng Kiều nói mình đã hiểu, sau đó xuất trình giấy tờ với cảnh sát giao thông, một tiếng còi sắc nét vang lên, duy chỉ mình chiếc xe Audi được phép đi qua.