Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 86

Đường cao tốc từ nội thành dẫn ra sân bay thưa thớt bóng người. Trái tim Hàn Trân đập liên hồi như đánh trống, “Cha anh trở về là để quan tâm anh ư?”

“Xem như là vậy, việc chúng ta kết hôn trước tiên báo cho cha mẹ trước, sau đó tôi sẽ báo cáo lên cấp trên”.

Trái tim như bị giáng một cú thật mạnh, toàn thân Hàn Trân cứng đờ, cô ngồi thẳng người dậy, chiếc áo vest đang khoác trên vai lập tức trượt xuống đùi.

Chị Nhan từng hỏi cô liệu có muốn đánh cược thêm lần nữa hay không.

Khi đó, trái tim của Hàn Trân đã co rúm cả lại.

Không phải là cô chưa từng thử làm điều này với Chu Tư Khải, thế nhưng việc đánh cược toàn bộ vào lương tâm của anh ta đã khiến cô thất bại hoàn toàn.

Hôn nhân đòi hỏi sự môn đăng hộ đối, chỉ khi thế lực của hai bên ngang nhau thì mới có thể mong cầu sự chung thủy và tình yêu tương đương.

Mới chỉ trèo cao gả vào một gia đình giàu có đã khiến cô kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, huống chi lần này thứ cần vượt qua lại là sự khác biệt về giai cấp.

“Có lẽ giữa hai ta không có sự ràng buộc sẽ tốt hơn…”

“Em nói cho tôi hai tuần, là vì không muốn giữ lại đứa bé hay là không tin tôi?” Trong đôi mắt của Quý Đình Tông như có sóng ngầm đang cuộn trào, nhưng chìm trong bóng đêm nên cô không hề phát giác.

“Anh thực sự muốn kết hôn với em ư?” Sự bối rối khiến gương mặt Hàn Trân như sắp vụn vỡ, “Hay chỉ vì em có thai?”

“Tiêu Trân, cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi là liên hôn chính trị, từ nhỏ tôi đã rất căm ghét sự giả tạo và lạnh nhạt trong mối quan hệ của họ, vậy nên tôi chưa từng coi việc hôn nhân và sinh con đẻ cái là nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành trong đời, tôi cũng sẽ không tùy tiện để một người phụ nữ trở thành mẹ của con tôi”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng quyết đoán và nghiêm túc, điều này khiến cho đáy lòng Hàn Trân đảo lộn, vô số cảm xúc dâng trào cuồn cuộn rồi nhanh chóng biến mất.

Quý Đình Tông kéo áo khoác lại, bờ môi áp lên thái dương lạnh lẽo của cô, “Còn thấy khó chịu không?”

Ánh đèn đường gần đó mờ mịt, bầu không khí trong xe cũng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Đầu óc Hàn Trân lúc này quay cuồng nhưng cô không nói gì, chỉ nới lỏng hai cúc áo trước ngực, “Không khó chịu, cúc áo hơi chật thôi”.

Trong khu vực sân đỗ tàu bay có một hàng xe dài đang đậu, xếp đầu là một chiếc jeep màu xanh đen.

Hoàng Kiều từ từ giảm tốc, “Là ngài Quý”.

Quý Đình Tông nhìn thẳng về hướng đó.

Bên cạnh chiếc xe thương vụ màu trắng xếp thứ hai đang nháy đèn là một người đàn ông cao gầy, khoảng hơn sáu mươi tuổi, thân hình ông cường tráng, trên người mặc áo vải lanh và chiếc áo kiểu nhà Đường bằng nhung màu đỏ thẫm.

Ông có một đôi mắt sâu thẳm giống hệt với đôi mắt của Quý Đình Tông, dù đã có những nếp nhăn do tuổi tác để lại nhưng không hề già nua.

Quý Đình Tông dường như không vội xuống xe mà ngồi xoa bóp ấn đường cho đến khi Hoàng Kiều tắt máy.

“Chờ tôi trong xe”

Hàn Trân hạ cửa sổ xuống, chăm chú nhìn về phía bóng dáng cao lớn và tuấn tú của anh trong màn đêm, đứng trước mặt Quý Cam Đường, khí thế kiên cường trên người anh cũng dịu đi đôi chút, “Cha”.

“Trước nay anh luôn đúng giờ, lần này bị điều gì cản trở?”

Sắc mặt của Quý Đình Tông không thay đổi, “Công vụ ạ”.

“Công vụ ư?” Sự nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt ông.

Người tài xế đeo găng tay trắng đưa tới một tập hồ sơ, bức ảnh của Hàn Trân được phơi bày ngay trên trang bìa, bên dưới là thông tin về cô.

Nơi ở hiện tại, nghề nghiệp, tình trạng hôn nhân, tất cả đều vô cùng tỉ mỉ và chi tiết.

Quý Đình Tông nhận lấy, phần xương chỗ thái dương hơi gồ lên rồi nhanh chóng bình thường trở lại, “Ý của cha là gì?”

“Tôi tin anh sẽ không dễ dàng phạm phải sai lầm, nhưng không loại trừ khả năng có người mê hoặc khiến anh phạm lỗi”

Ông khẽ nói rồi ngồi vào ghế sau xe, “Phụ nữ dây thì cũng dây rồi, nhưng anh nên kịp thời suy xét lại, những chuyện không phù hợp với thân phận và không đúng thời điểm, anh cũng mau chóng giải quyết đi”.

Quý Đình Tông kiềm chế cơn giận, “Mọi chuyện không liên quan tới cô ấy”.

“Tôi vẫn tưởng anh là người cẩn trọng, có thể gánh vác được việc lớn, không ngờ anh cũng có lúc ngu muội thế này”. Quý Cam Đường nghẹn lại, nuốt nước bọt rồi nói tiếp, “Tôi đã tới gặp bộ trưởng Dương để nói việc anh vi phạm kỷ luật và bị người ta nắm thóp rồi, trong thời điểm quan trọng này, anh nên làm sạch bản thân trước đi”.

Quý Đình Tông không có hứng nghe mấy lời này, “Con vẫn đang tại nhiệm, tất cả biến cố phát sinh bên ngoài con sẽ tự chống đỡ, tuyệt đối không làm liên lụy tới cha”.

Quý Cam Đường dựa lưng lên ghế, vẻ mặt được giấu đi của ông xám xịt lại.

Hàng xe khởi động, khi chiếc xe cuối cùng chạy lướt qua, cửa sổ được hạ xuống, Quý Trạch Sâm nhìn ra bên ngoài với vẻ hiếu kỳ, một luồng sáng chói lóa phát ra từ dãy đèn tín hiệu phía xa đúng lúc chiếu lên nửa khuôn mặt yêu kiều của Hàn Trân.

Người anh cả này của cậu dẫu sao cũng đang nắm quyền, thứ nhất không được dây vào bài bạc hay nổi lòng tham, thứ hai là không thể sống phóng túng như mấy tên công tử nhà giàu, nếu dây phải loại phụ nữ có đời sống bê bối và quá phức tạp thì sẽ dễ vướng vào thị phi.

Hàn Trân không có vẻ đẹp kiêu sa như các nữ minh tinh. Tướng mạo của cô thuộc kiểu trong sáng nhưng phong thái không tầm thường.

“Mẹ, anh cả ở đây, chúng ta không xuống xe chào hỏi thì có phải hơi bất lịch sự không?”

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh rất biết cách giữ gìn nhan sắc, từ gương mặt vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp sắc nước hương trời thời trẻ và sự duyên dáng sang trọng không thể miêu tả bằng lời, bà ta dặn dò tài xế rồi mau chóng nâng cửa kính lên, “Quý Đình Tông chỉ nhận mẹ ruột của mình, trước nay luôn tỏ ra kiêu ngạo và lạnh nhạt với mẹ, chúng ta gặp hay không gặp cậu ta cũng chẳng quan tâm đâu, có gặp cũng chỉ thêm xấu hổ”.

Quý Trạch Sâm vẫn đang quan sát Hàn Trân, “Vậy có phải anh cả sắp có tin vui rồi không?”

Người phụ nữ cười khẩy, “Một lần đò mà còn muốn trèo cao, qua được cửa cha con cái đã”.

“Anh cả quyền cao chức trọng, xưa nay không nghe theo sự sắp xếp của gia đình, nếu thực sự làm cứng lên, chưa hẳn cha…”

“Vì một con đàn bà mà làm loạn lên càng tốt, vốn tình cha con cũng chẳng sâu đậm, để xem lần này còn lại được bao nhiêu”

Nói rồi bà ta nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm nghị, “Trạch Sâm, con hãy nhớ cho kỹ, bất kể là xuất thân, địa vị hay năng lực thì trong mắt cha con chỉ có mình Quý Đình Tông, nếu sau này con có yêu ai mà cha không hài lòng thì nhớ phải giấu cho thật kỹ, đừng khiến mẹ phải thất vọng vì những điều mẹ đã làm cho con”.

Lời này khiến Quý Trạch Sâm cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu quay mặt sang một bên, khuôn mặt bỗng chốc tối sầm lại, phủ kín sự u sầu. 
Bình Luận (0)
Comment