Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 87

Tối đó, Quý Cam Đường đưa Khương Miểu và Quý Trạch Sâm trở về căn nhà tổ tại Giang Châu.

Ngày hôm sau, Quý Đình Tông vốn định tổ chức yến tiệc tại nhà hàng Đông Hưng để tiếp đón ông, bởi anh biết ông trọng hình thức.

Nào ngờ đối phương không thèm nể mặt, từ chối thẳng với lý do không khỏe, đồng thời không cho đến thăm bệnh.

Vị thư ký thứ hai trong bộ phận thư ký thuộc tập đoàn Minh Thịnh do Quý Cam Đường sáng lập từ lâu đã bị Quý Đình Tông thu phục dưới trướng, người này gọi điện thoại báo cáo tình hình với anh, “Tám giờ sáng chủ tịch Quý đi dạo trong sân, mười một giờ dùng bữa trưa, sau giờ nghỉ trưa, ông và phu nhân vào thành phố thăm một vị viện trưởng già”.

“Ông ấy không ốm sao?”

“Sức khỏe của chủ tịch Quý rất tốt, ăn uống cũng rất ngon miệng”

Xem ra ông ấy chỉ không muốn bàn bạc chuyện kết hôn của anh mà thôi.

Quý Đình Tông đóng nắp bút lại, trước mặt anh là bản kiểm điểm được viết tay dài hơn hai nghìn chữ.

Tại Văn phòng Tỉnh ủy, bài phát biểu của Bí thư, biên bản tóm tắt trong các cuộc họp hay báo cáo công tác của cơ quan đều do phòng nghiên cứu chính trị soạn thảo, không phải do anh viết nhưng tất cả đều phải thông qua sự xét duyệt của anh.

Mặc dù chưa từng viết bản kiểm điểm trước đó, nhưng câu từ thể hiện thái độ nhận lỗi lại được anh sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Anh liên lạc với một vị cấp dưới trong văn phòng, chọn một bức tranh hoa cỏ của Phan Thiên Thọ trong thư phòng rồi gửi về bên nhà tổ cùng với yến huyết và lá trà.

Tới tận trưa Hàn Trân mới thức giấc, bảo mẫu đã nấu một bát mỳ bò cùng trứng trần và cải thảo.

Sau khi bưng lên, bà ấy đứng ở một bên càm ràm chuyện cô quá gầy nên dễ bị thiếu máu, dặn cô phải ăn nhiều lên, Hàn Trân mặt mày ủ ê ăn được nửa bát sau đó rúc vào lòng Quý Đình Tông, “Em khó chịu quá”.

Vành mắt cô lấp lánh ánh nước, trong trẻo như một chú hươu con.

Khuôn mặt xinh đẹp ấy phản chiếu trong mắt anh, mang theo hương vị vừa thuần khiết vừa chất chứa dục vọng.

Quý Đình Tông vòng tay ôm lấy eo cô, “Chị Phương, đừng càm ràm nữa, cô ấy muốn ăn bao nhiêu thì ăn”.

Bảo mẫu nghẹn lời, đi tới ban công nhỏ trên lầu phơi trà.

Hàn Trân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cầm vài trang giấy trên bàn lên rồi khẽ đọc, âm thanh phát ra có phần trầm bổng lên xuống, “Phá hoại trật tự của thị trường cạnh tranh công bằng, gây tổn hại tới lý luận của cải xã hội… Anh phạm sai lầm trong công tác sao?”

“Ừm”

“Có bị phạt không?”

Vạt trước bộ đồ ngủ của cô cọ vào thân dưới anh, bên trong không mặc đồ lót, hai bầu vú dựng thẳng, trắng như tuyết lắc lư theo từng cử động lên xuống.

Quý Đình Tông mân mê eo và hông của cô, ánh mắt trở nên nóng rực, “Đang bị phạt đây”.

“Họ bắt anh viết kiểm điểm à?”

Anh cúi đầu hôn một cái thật kêu lên ngực cô, “Không phải em tới để trừng phạt tôi à?”

Đầu lưỡi lướt qua khe núi ở giữa, sau đó chuyển sang ngậm đỉnh hồng vào miệng, vừa cắn vừa mút, lực mạnh đến mức cô phát đau, sau khi nhả ra một giây lại tiếp tục ngậm vào, hơi thở của Hàn Trân trở nên gấp gáp loạn nhịp.

Tiếp đó, anh hôn dọc theo cần cổ lên tới khóe môi cô, trong khi hôn, một bàn tay của anh lột bộ đồ ngủ của cô ra, phơi bày toàn bộ vùng đất thầm kín.

Cô đẩy anh ra rồi lấy tay che nơi đó lại, “Anh đừng động vào quần của em…”

“Em ngại gì hả?” Người đàn ông hôn với theo, môi lưỡi giao thoa, nước bọt trao đổi qua lại, thoang thoảng hương thơm thanh mát và vị đắng của trà hoa.

Trong người Quý Đình Tông có một ngọn lửa bùng cháy, anh đưa tay vào giữa hai chân cô, mân mê dọc theo mép thịt rồi tách hai bên cánh hoa ra, đầu ngón tay ấn lên viên trân châu mềm mại và ẩm ướt lúc mạnh lúc nhẹ, sau đó xoa nắn nó theo vòng tròn.

Nơi mềm mại nhất trong cơ thể bị ngón tay anh trêu đùa đến sưng đỏ và lấp lánh nước, Hàn Trân cảm giác bên dưới có dòng nước dấp dính chảy ra.

Toàn thân cô trở nên nóng bừng như thể vừa mới tắm, gương mặt bị hun đến đỏ ửng, dáng vẻ này trông vô cùng đáng yêu, sự đáng yêu mang theo cả nét phong tình.

Mông cô áp sát lên quần tây, dâm dịch chảy ra tạo thành một vệt nước không đều, “Tiểu Trân, em ướt quá”.

Ngón tay đi vào trong lối vào ẩm ướt, vách tường bên trong rất chặt khít và mềm mại, sau vài lần đâm chọc, âm thanh nhóp nhép bắt đầu vang vọng tứ phía.

Cảm nhận được sự xâm nhập của người đàn ông, cô không chịu được mà cuộn mình lại, hai tay yếu ớt vịn lên bả vai anh, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ màng, tiếng thở hổn hển tinh tế bật ra khỏi miệng cũng trở nên loạn nhịp.

âm đ*o không ngừng co rút, xúc cảm chặt chẽ và ướt át bên trong mê hoặc và kích thích Quý Đình Tông khiến bụng dưới của anh nóng bừng và căng tức, anh nắm lấy tay cô đưa xuống dưới đũng quần mình.

Cúc kim loại bật mở, trong không khí lúc này ngập tràn ham muốn cùng khát khao cháy bỏng và bức thiết của anh.

Bàn tay anh ôm lấy bờ mông trắng nõn mềm mại rồi cọ xát cô bé hồng hào vào nơi đó của mình, đưa tới đưa lui, nước bên trong cô tuôn trào theo mỗi một cử động, Hàn Trân yếu ớt ôm lấy vai anh, nước mắt lăn dài trên má, vừa thút thít vừa cúi xuống nhìn.

Phần quy đầu cương cứng đang đẩy vào cửa mình từng chút một, cho đến khi một nửa quy đầu đi vào trong thì động tác lập tức ngừng lại, phần quai hàm của Quý Đình Tông căng ra, vùng bụng và eo cứng ngắc.

Cảm giác được bao bọc thoải mái đến mức nghẹt thở, cô mút lấy anh khiến cho hai bên thắt lưng tê dại, anh không nỡ rút ra dù chỉ một chút.

Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả lên làn da cô, vừa nóng vừa nhột, “Tôi muốn vào trong, muốn đâm vào trong cơ thể em”. 
Bình Luận (0)
Comment