Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 95

Ban đầu, Hoàng Kiều đã đặt trước phòng Ngọa Vân tại biệt thự sân vườn Long Ảnh.

Ông chủ nơi này sở hữu một trang trại nuôi cua tư nhân, vào độ tháng bảy và tháng tám, cua có phần gạch vô cùng béo ngậy, được thực khách khắp nơi yêu thích.

Tuy nhiên kể từ sau khi mang thai, vùng eo và bụng của Hàn Trân thường xuyên đau nhức âm ỉ, bác sĩ đã khuyên cô nên ăn những thực phẩm có tính ôn.

Bảo mẫu quả thực rất chu đáo, không chỉ hầm cao a giao cho cô, bà ấy thậm chí còn từng nghiền tử hà sa thành bột mịn rồi pha với nước đường cho cô uống một lần.

Tóm lại, cô không thể ăn những thứ có tính hàn, vậy nên đành đổi chỗ sang một quán ăn bình dân trên phố.

Sau khi mặt trời khuất núi, mưa bắt đầu rơi rả rích, một chiếc lều trong suốt cỡ lớn được dựng ngoài trời, điều kiện vệ sinh ở mức tạm ổn.

Nhưng để so với khung cảnh mặt hồ rộng mênh mông, làn nước xanh sóng biếc và ánh trăng chiếu rọi của biệt thự Long Ảnh thì rõ ràng khác biệt một trời một vực.

Nhan Lệ Hân giỏi việc thu xếp, chị đã dặn nhà hàng sắp xếp trước một phòng riêng, tính cách khéo léo của chị được thể hiện rất rõ nét, sau khi rót rượu Mao Đài vào chén, chị nâng chén bằng hai tay đưa cho anh rồi cười rộ lên, "Anh Quý, đồ ăn trên bàn chắc không vượt quá định mức nhỉ?"

Tục ngữ có câu “quan lớn dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi”.

Kiểu người có địa vị như Quý Đình Tông thực sự rất dễ tiếp cận, không hề tỏ ra kiêu căng hay quan cách, anh cạo sạch dăm gỗ trên đôi đũa dùng một lần rồi đưa cho Hàn Trân, trên môi nở nụ cười thân thiện, "Không có chuyện đó đâu."

"Trước đây tôi và Trân Trân thường ăn ở đây." Nhan Lệ Hân ngồi xuống ghế, "Lúc con bé mới tới Ngu Sơn, cha không còn, mẹ thì không quan tâm, y như một cánh bèo trôi dạt. Lần đầu gặp nhau, hai chúng tôi đã rất hợp ý..."

Hàn Trân gửi tin nhắn xin lỗi Hà Chiêu, nói tối nay mình không thể đến, đối phương không hồi âm.

Cô đặt điện thoại xuống, "Thật sự rất hợp ý, ngày đó mức lương thực tập tại đài truyền hình thấp nên em phải ra ngoài làm thêm, trùng hợp thế nào triển lãm ô tô mà em làm người mẫu lại tổ chức ngay gần nhà chị Nhan, một buổi được trả công nghìn hai, em chỉ tham gia đúng một lần là đã quen biết chị Nhan rồi."

Ngày đó, Hàn Trân mới hai mươi mốt tuổi, là mẫu người phương nam điển hình, khi đứng giữa một dàn người mẫu, trông cô rất nhỏ bé, nhưng bù lại cô có ngoại hình trẻ trung dịu dàng nên vô cùng nổi bật.

Lần thứ hai gặp nhau là tại một hôn lễ mà Hàn Trân làm MC, lúc này Nhan Lệ Hân mới biết cô là người dẫn chương trình, kể từ đó chị đã giúp Hàn Trân rất nhiều trong việc tìm kiếm cơ hội nghề nghiệp.

Trong ngành này, bất kể là nam hay nữ, bạn không nhất thiết phải dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, nhưng ngoại hình ưa nhìn vẫn là một lợi thế trời ban.

"Thế ư?" Quý Đình Tông uống một ngụm rượu, sau đó mỉm cười nhìn sang cô, "Dù có ở đâu thì em cũng có khả năng tự nuôi sống mình nhỉ."

"Mấu chốt là do lương quá thấp thôi, nếu anh được thăng chức thì cho cải tổ đài truyền hình đi." Hàn Trân múc một bát canh đặt trước mặt anh, "Anh uống ít rượu thôi."

Người đàn ông mỉm cười, ghé sát về phía cô, "Người khác thì tôi đâu có rảnh đi lo."

Họp hành suốt cả một ngày, thi thoảng anh lại hút vài điếu thuốc, mùi nicotine nhàn nhạt pha lẫn với mùi cay nồng của rượu trắng xộc vào mũi khiến nửa khuôn mặt của Hàn Trân nóng bừng, "Sau này em nuôi anh."

Quý Đình Tông biết rõ lý lịch của cô.

Buổi đầu qua lại xuất phát từ lòng thương cảm của đàn ông đối với người yếu thế, nhưng càng tiếp xúc, anh càng cảm nhận được sự giản dị, tâm tư trong sáng và chân thành của cô.

Ngành truyền thông có câu nói, trong sự nghiệp của mỗi một nữ MC đều không thể vắng bóng quý nhân.

Vị quý nhân này, tất nhiên không chỉ là đơn thuần giúp đỡ, mà mối quan hệ trong đó phức tạp hơn rất nhiều.

Anh sống trong một thế giới đầy rẫy sự đấu đá quyền lực và vô vàn những công việc rối não không tên.

Vô số đồng liêu từng ngã ngựa vì gặp phải loại phụ nữ tham lam có lòng dạ hiểm sâu, do đó đây luôn là điều kiêng kỵ đối với những người như anh.

Hàn Trân nhìn thẳng vào anh, đôi mắt của cô đen láy lấp la lấp lánh, "Đình Tông, em có một ý tưởng chưa thành hình muốn thương lượng với anh."

Quý Đình Tông đặt ly rượu xuống, ánh mắt của anh sáng như ngọn đuốc, có thể nhìn thấu bụng dạ của người đối diện, "Chưa thành hình thì đừng nói vội."

Cô nghẹn họng.

Tửu lượng của Nhan Lệ Hân khá tốt, uống đến nửa chai rượu trắng mới bắt đầu ngà ngà say.

Nhờ có men rượu, chị ấy trở nên mạnh miệng hơn hẳn.

"Anh Quý này, không biết anh có muốn nhận con gái nuôi không? Vài tháng nữa là Trân Trân sinh rồi, dù là bé trai hay bé gái thì cũng là song hỷ lâm môn, việc nhận con nuôi cũng coi như tạo ra điềm lành"

Ban đầu, Quý Đình Tông chỉ cảm thấy chị hơi ồn ào, cho đến khi nghe được câu này, anh nhíu mày lại, "Cô Nhan có tính cách thẳng thắn hào sảng, vậy mà cũng thiếu tình thương của cha ư?"

"Không phải tôi." Nhan Lệ Hân ngây ra trong phút chốc, "Là đứa con gái vừa tròn sáu tuổi của tôi, nhũ danh là Lạc Lạc."

Hàn Trân không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, là Hà Chiêu gọi đến.

Cô vô thức đứng dậy, "Em đi nghe điện thoại một lát."

Quý Đình Tông vẫn điềm nhiên như thường, chỉ hỏi một câu theo thói quen, "Ai gọi vậy?"

"Đồng nghiệp."

"Nghe ở đây luôn đi."

Hàn Trân từng nhiều lần phàn nàn về sự quân phiệt của anh, đến hôm nay cuối cùng Nhan Lệ Hân cũng được chứng kiến.

Rõ ràng chỉ là một câu nói không có cảm xúc, nhưng từ miệng Quý Đình Tông nói ra lại khiến người ta nơm nớp không thôi.

Cô đành ngồi xuống ghế.

"Hàn Trân, cô đang ở đâu vậy?" Giọng nói của Hà Chiêu lúc nào cũng điềm đạm và đầy vẻ tri thức, có thể dễ dàng kiểm soát tình huống.

Thường ngày anh ta không nhấn nhá nên giọng nói nghe mềm mại hơn trên sóng truyền hình rất nhiều.

Có câu "một giọng nói hay có thể khiến cho người ta mê mẩn", quả thực không sai chút nào.

Hàn Trân đáp, "Tôi đang ở một quán ăn gần đài Ngọc Lan."

"Quán nướng Lí Lạp phải không? Tôi đang ở ngay cửa."

"Tại sao anh..."

Chưa kịp hỏi hết câu, khi ánh mắt liếc qua ô cửa sổ bằng kính chưa được kéo kín rèm, cô đã trông thấy vóc dáng cao to quen thuộc và vô cùng nổi bật của Lưu Phong.

Anh ta đang đứng ở quầy lễ tân gọi một phần lươn xào cần tây và một phần cơm chiên trứng, chuẩn bị mang về đài truyền hình tỉnh làm việc ca đêm.

Người dẫn chương trình tại đài truyền hình nếu có chương trình thì tiến hành ghi hình, không cần phải trực ban, thời gian tương đối thư thả.

Nhưng phóng viên phải đi thu thập tin tức, chỉnh lý tài liệu và viết bài, do đó rất bận bịu.

Huống hồ, Hà Chiêu đang điều tra sự việc tại huyện Lam Ngọc cũng như bí mật theo dõi hoạt động tại khu giải trí, Lưu Phong theo anh ta nên đương nhiên cũng thường xuyên phải làm việc xuyên đêm.

Những năm đầu khi còn là phóng viên tin tức, Hà Chiêu nổi tiếng nhờ vào việc luôn khát khao tìm kiếm sự thật.

Giống như một người đánh bắt cá bằng lưới, chỉ cần con cá đủ béo và lưới không bị rách, anh ta sẽ dốc toàn lực để đào sâu.

Ánh mắt quét một vòng quanh lối vào nhà hàng, khoảng nửa phút sau Hà Chiêu mới bước vào trong.

Trong sảnh chính chật kín khách, mọi người đa phần đang uống rượu và chơi trò chơi, bầu không khí rất ồn ào.

Anh ta cầm điện thoại, "Cô còn ở đây không?"

"Vẫn còn, anh chờ một chút."

Còn chưa kịp chuẩn bị thì người đã xuất hiện trước mắt.

Hàn Trân cúp máy, "Đồng nghiệp đến đưa bản thảo, em ra ngoài một lát."

Mỗi khi ở cạnh Quý Đình Tông, cô đều hạn chế nhắc tới chuyện công việc tại đài truyền hình nhiều nhất có thể.

Hàn trân đã nghe được cuộc điện thoại chuẩn bị cho cô nhập viện dưỡng thai của anh trong thư phòng, mấy việc như cần sắp xếp bao nhiêu vệ sĩ và y tá chăm sóc anh đều dặn dò cấp dưới rất tỉ mỉ.

Đứa bé bất ngờ xuất hiện trong bụng cô, trên thế gian này, không ai có thể dự đoán trước được chuyện sinh lão bệnh tử cũng như duyên phận con cái sẽ xảy ra vào thời điểm nào và tại đâu.

Mới mang thai đã bị hạn chế tự do trong bệnh viện, cô không vui vẻ cho lắm.

Tư thế ngồi của Quý Đình Tông rất thoải mái, “Ngay gần đây à?”

Cô gật đầu.

Nhan Lệ Hân dặn cô, “Trân Trân, chị còn gửi ở đây nửa chai rượu ngoại, em lấy đồ xong thì tiện thể cầm qua đây luôn nhé.”

“Vâng ạ.”

Hàn Trân bước ra khỏi phòng riêng rồi đi thẳng đến quầy tiếp tân, “Anh Hà.” 
Bình Luận (0)
Comment