Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 96

Lưu phong mở tủ mát, lấy một lon bia lạnh đưa cho Hà Chiêu, anh ta đang nhìn cô, không nhận, “Tôi lái xe”.

“À em quên mất”. Lưu Phong cười hớn hở, “Trùng hợp quá, MC Hàn cũng tới đây ăn cơm sao?”

Hàn Trân chống khuỷu tay lên mặt quầy, ra hiệu cho ông chủ lấy rượu, “Tôi đã gửi tin nhắn cho anh nói hôm nay có hẹn”.

Động tác hút thuốc của Hà Chiêu không mấy thành thục, “Nhận được rồi, trong đài tụ tập sao?”

“Không phải”

Khói thuốc khiến Hàn Trân phải nheo mắt lại, cô khẽ cau mày rồi lùi về sau một bước.

Hà Chiêu nhạy bén nhận ra điều này nên dập tắt điếu thuốc, “Phóng sự điều tra bí mật về khu giải trí đã được làm thành một tập phát sóng, chuẩn bị cho cô xem thử”.

"Nội dung lần này khá sốc đấy." Lưu Phong mở chai rượu, uống một hơi hết nửa chai, "Mấy người được làm mờ mặt còn từng phát biểu tại lễ khai mạc Đại hội Thể thao Thành phố, nhưng có phát sóng nổi hay không thì vẫn chưa biết."

Cô đã xem qua đoạn video quay lén này. Tại phòng Tử Vi của khu giải trí mà Tào Bình xây dựng bằng tiền tham nhũng, cửa ra vào được canh gác rất nghiêm ngặt.

Người môi giới là một tên tóc vàng, thái độ tiếp đón khách hàng rất cung kính, dáng vẻ cúi đầu khom lưng, mở miệng ra là gọi ông chủ, lãnh đạo, hoan nghênh đến "giao lưu".

Cái gọi là "giao lưu" ở đây, thực chất là mại dâm.

Trong chiếc cặp công văn của tên môi giới có khoảng chừng vài chục bức ảnh của giáo viên, nhân viên văn phòng và sinh viên trường nghệ thuật. Xét về đời sống cá nhân, đám quan chức là một lũ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bọn họ nắm giữ điểm yếu của nhau, xây dựng một "tình bạn cách mạng" lâu bền và sâu rộng, chỉ có như vậy thì khi ở ngoài sáng bọn họ mới có thể kéo bè kết phái và dễ bề nói chuyện với nhau.

Chủ nhiệm bộ phận tin tức của Đài truyền hình Giang Châu đã thẳng thừng từ chối ký duyệt phát sóng chương trình này và nói rằng Văn phòng Tỉnh ủy đã có chỉ thị, các phương tiện truyền thông chính thống không được tạo ra tin đồn thất thiệt, bôi nhọ hình ảnh của quan chức, để đảm bao an toàn, tốt hơn hết là xử lý chuyện này một cách nhẹ nhàng.

Đài truyền hình Tỉnh trực thuộc Ban Tuyên giáo Tỉnh, quyền lực còn mạnh hơn cả pháp luật, kiểm soát chặt chẽ các cơ quan ngôn luận, những nội dung nào được cho phát sóng và phát sóng đến mức độ nào đều bị kiểm soát rất nghiêm ngặt.

Hà Chiêu xem ông Lôi là điểm đột phá, hứa hẹn sẽ vận động xã hội quyên góp chi phí điều trị cho em gái ông ấy.

Hàn Trân cũng đến bệnh viện thăm hỏi vài lần sau khi ghi hình xong chương trình.

Nửa đời còn lại của em gái Lôi nhiều khả năng sẽ phải sống trên giường mà không có phép màu nào xảy ra.

Đây chính là giọt nước tràn ly.

Ông Lôi cảm thấy vô cùng uất hận, tuyên bố rằng chỉ cần được đảm bảo an toàn thì ông ấy đồng ý phơi bày sự việc ra trước công chúng.

“Phương tiện truyền thông chính thống bị hạn chế quá nhiều, làm gì cũng phải hợp tình hợp quy, nếu anh Hà muốn đẩy cao sự việc này…” Hàn Trân cầm chai rượu Tây lên, “Thì có thể tìm tới các kênh truyền thông cá nhân, giá cả rõ ràng, chỉ cần trả tiền là có thể chỉnh sửa nội dung và phát sóng.”

Nụ cười của Hà Chiêu càng thêm rạng rỡ, "Lần ở suối nước nóng, tôi đã nhận ra cô Hàn không hề đơn giản."

"Tôi không phải..." Cô lúc này mới có phản ứng, ngước mắt lên nhìn anh ta, "Anh đã nghe thấy hết rồi ư?"

"Ừm, nhưng tôi từ bỏ việc can thiệp vào chuyện của người khác và học cách tôn trọng số phận của họ."

Trong nhà hàng có vài kẻ say rượu đang ra sức hét to “một hai ba dô”, âm thanh rất vang dội. Hà Chiêu tiến lại gần cô hơn, hương nước hoa sauvage tỏa ra rất nồng nàn, anh ta hạ thấp giọng nói, "Người đàn ông khiến cô muốn trút giận chắc hẳn không phải hạng tốt lành gì."

Hàn Trân mỉm cười.

Nụ cười rạng rỡ đó bất tri bất giác lọt vào tầm mắt Quý Đình Tông.

Người phục vụ ở bàn bên cạnh dọn món rồi bổ sung thêm một chiếc ghế đẩu, khi lùi về phía sau để quay người thì đụng phải chai rượu trong lòng Hàn Trân khiến nó rơi xuống.

Cô cúi người nhặt, Hà Chiêu giữ lấy vai cô che chắn. Nước canh nóng hổi sánh ra rồi hất lên chiếc áo sơ mi trắng của anh ta khiến nửa cánh tay bên trái bỏng rát.

Nhân viên phục vụ hốt hoảng, "Thưa anh, anh có sao không ạ?"

Cơ thể Hà Chiêu khẽ co lại, buông Hàn Trân ra, sắc mặt không hề dễ coi, "Cô có bị bỏng không?"

Cô giật mình kinh hãi, dưới ánh đèn nóng rực, thậm chí có hơi nóng bốc lên từ người anh ta.

Hàn Trân đưa tay mở vài cúc áo của Hà Chiêu, "Tôi không sao, anh nên mở áo ra để tản nhiệt trước."

"Trình tự không đúng rồi." Hà Chiêu nắm lấy ngón tay cô.

"Sao cơ?"

Hơi thở của hai người gần sát nhau trong tích tắc, Hàn Trân ngây ra, trong đồng tử phản chiếu khuôn mặt thanh tú đẹp trai của đối phương.

Thậm chí ngay cả những sợi lông tơ trắng mịn trên mặt anh ta, cô cũng trông thấy rõ ràng.

"Không phải cởi áo trước." Giọng anh ta hạ xuống rất thấp, ngôn từ đầy ẩn ý.

Hàn Trân bối rối rút tay lại, "Vậy nên làm thế nào?"

"Nên xả nước lạnh trước."

Hà Chiêu cài lại cúc áo, phải thừa nhận rằng, dáng vẻ ngượng ngùng của Hàn Trân trông rất đáng yêu, ngay cả tai cô cũng đã ửng đỏ.

"Sếp, anh làm sao vậy?" Lưu Phong xách túi đồ ăn từ quầy lấy đồ quay lại, anh ta ngước nhìn lên trần nhà, "Chỗ này bị dột à?"

"Bị đổ nước canh nóng."

Hàn Trân tìm nhân viên phục vụ lấy một tuýp thuốc mỡ trị bỏng, sau khi thấy anh ta xả nước lạnh vào vết thương rồi bôi thuốc, cô mới lên tiếng: "Tôi phải vào trong rồi."

Qúy Đình Tông đã rời khỏi phòng riêng, tửu lượng của anh không thể đo đếm, anh không mời rượu Nhan Lệ Hân nhưng không cản nổi khi chị tự chủ động rót rượu, để rồi cuối cùng say khướt nằm bò ra bàn.

Không rõ tại sao bữa ăn lại đột nhiên giải tán, Hàn Trân hỏi Hoàng Kiều, người vừa mới bước vào phòng, "Anh ấy đâu rồi?"

"Anh Quý đang ở trong xe." Hoàng Kiều đỡ Nhan Lệ Hân dậy, "Tôi sẽ đưa cô Nhan về nhà."

Anh ta trước nay luôn làm việc cẩn thận và chu đáo, vậy nên Hàn Trân rất yên tâm, “Anh biết địa chỉ rồi chứ?”

Hoàng Kiều gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Khi ra khỏi cửa, Nhan Lệ Hân bỗng nhiên tỉnh lại, chị nắm tóc anh ta rồi giật mạnh, “Vẫn chưa chừa đúng không! Lại định sàm sỡ bà đây hả?”

“Ối.” Hoàng Kiều đau đến nghiến răng, buột miệng nói ra lời thật lòng, “Cô đúng là đồ bà chằn, người ta đã xin lỗi rồi mà vẫn không chịu thôi.”

Hai người cãi cọ qua lại, lôi lôi kéo kéo ngồi lên xe.

Lúc này, Quý Đình Tông đang ngồi nghiêm chỉnh tại hàng ghế sau của chiếc Audi. Anh đã uống rượu, nhưng cụ thể uống bao nhiêu thì Hàn Trân không rõ, cô đi tới mở cửa ghế lái.

Anh cứng nhắc nói ra ba từ, “Tôi lái xe.”

“Uống rượu không được lái xe, anh say đến mất trí rồi à?”

“Đúng là không được tỉnh táo.” Sắc mặt và cả giọng nói của anh đều rất lạnh lùng, “Giống như em vậy, ở giữa nơi công cộng cởi áo đàn ông, định tìm cảm giác kích thích à.”

“Em không có!”

Nhan Lệ Hân khi đó đã say, anh ra ngoài tìm Hàn Trân để rồi tình cờ trông thấy cô đang có hành động thân mật qua lại với Hà Chiêu.

Thoạt nhìn, hai người đúng là tuấn nam mỹ nữ.

“Anh ta không muốn em bị bỏng, còn em cũng không muốn anh ta bị thương…” Sợ anh hiểu lầm, Hàn Trân ngồi vào ghế sau giải thích, “Đình Tông, có phải anh đang ghen không?”

Sắc mặt anh vẫn như mọi khi, nhưng ánh mắt hiện lên nét giễu cợt, “Nếu tôi cởi áo của một người phụ nữ khác, em có ghen không?”

Hàn Trân cắn môi, câu hỏi này thực sự đã từng xuất hiện trong đầu cô và khiến cô cảm thấy khó chịu như có con ruồi mắc trong cổ họng. Cô bổ nhào vào lòng anh, “Ghen, nhưng anh là người thông minh sáng suốt, biết tiến biết lùi, sẽ không làm ra những chuyện không hợp lẽ.”

“Có vẻ tỉnh táo hơn một chút rồi đấy.” Quý Đình Tông mỉm cười, “Tiếp tục đi.”

Cửa xe mở hé một khe nhỏ, gần đây Ngu Sơn thường xuyên đổ mưa, trong cơn gió mang theo mùi hương ẩm ướt của cây cỏ.

Bầu trời đã tối đen, người qua lại trên đường cũng bắt đầu thưa thớt.

Hàn Trân tiến lại gần rồi bắt đầu hôn lên cổ và phần râu xanh trên cằm anh không theo trật tự, chưa thỏa mãn, cô tiếp tục tìm đến môi anh.

Quý Đình Tông quay mặt sang một bên, cô lập tức điều chỉnh mặt anh lại về chỗ cũ, “Anh đừng tránh…”

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo nhưng lại chứa đầy khao khát của cô, anh thực sự không nhúc nhích nữa.

Ban đầu là những cái hôn nhẹ nhàng trên má, sau đó mỗi lưỡi trao đổi qua lại, nụ hôn ướt át dần trở nên sâu hơn. Anh vô thức nắm lấy eo cô, cơ thể hai người dính sát vào nhau không chút khoảng cách.

Người đàn ông cắn mút vị ngọt trên môi cô như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng, Hàn Trân dần chìm đắm trong cơn cuồng loạn chao đảo, không thể phản kháng, cô nằm gọn trong ngực anh, nũng nịu hỏi: “Bây giờ anh đã tỉnh chưa..."

Khóa thắt lưng mở ra vang lên một âm thanh nhỏ, Quý Đình Tông ậm ờ đáp lời: "Có chút hiệu quả đấy, em thử cúi xuống hôn nó xem sao. 
Bình Luận (0)
Comment