Mật Ngọt Ướt Át

Chương 2

Nhưng lúc cô chỉ về người đang rượt đuổi mình ở phía sau thì lại nghe thấy người con trai bên cạnh mình nhẹ giọng kêu: "Anh."


Ôi không! Bọn họ là anh em.


Cô cực kỳ hối hận. Cô không nên cầu cứu với hắn.


Một Sở Văn vừa định hướng bên khác để chạy trốn thì người thiếu niên bên cạnh lại bắt được tay cô giữ lại, nhìn người đàn ông bene trong cửa thủy tinh: "Cô ta là ai?"


Cô có thể nghe ra được sự ghen tỵ trong câu hỏi vừa rồi, nếu "giác quan thứ sáu" của cô không nhầm thì trong quan hệ của bọ họ hẳn không chỉ là anh em.


" Hãy nghe tôi nói, tôi chỉ là một nhân viên quèn đang là tăng ca thôi, tên kia tự xưng là Yến Sở đứng trong văn phòng của tổng giám đốc, còn định đối với tôi..." Cô nóng lòng giải thích với thiếu niên kia.


Yến Sở đứng bên trong cửa thủy tinh, hai tay ôm ngực, nhìn qua có thể biết được là cô gái kia hướng em trai của mình để xin giúp đỡ, đương nhiên hắn cũng không thể lỡ mất hình ảnh bọn họ đang hôn môi nhau.


Xác thực mà nói, là Mộ Sở Văn bị cưỡng hôn.


Cô đã biết là mình xin sự giúp đỡ nhầm người rồi, thật không ngờ thiếu niene cao gầy này cũng giống như anh trai của hăn, vừa thấy con gái liền đói khát như lang tự hổ.


Cái hôn này, nói trắng ra chính là cắn, một chút kỹ thuật đều không có.


Căn bản là hắn ngậm lấy đôi môi non mềm của cô, cô dùng tất cả vốn liếng sức lực đẩy thân thể hắn ra nhưng miệng hai người vẫn thiếp ở cùng nhau, chỉ vì hắn cắn môi của cô không buông.


Mộ Sở Văn cơ hồ muốn khóc. Tên tiểu tử này không phải là loại đói khát, mà chính là tên biến thái.


So với miệng tê rần vì bị hôn như bây giờ thì cô tình nguyện bị bóp mông giống như lúc nãy hơn.


"Đủ rồi, Hiểu Triết, dù gì cô ấy cũng là bạn gái của anh hai, đừng làm gì quá đáng." Tên ma sắc vừa bóp mông cô đẩy cửa đi ra, chậm rãi nói.


Môi của Mộ Sở Văn đau đớn mãi không thôi, sắc ma rõ ràng là đang giải thoát cho cô, nhưng không hiểu vì sao cô lại mở miejeng phản bác: "Anh nói bậy bạ gì thế? Tôi chẳng là bạn gái của ai cả."


"Anh ấy vì muốn cho em vào công ty mà cho em một cơ hội xuất ngoại để du học, tình nguyện ở lại giúp anh khai phá và giải phóng các khi vực, em không muốn vì một người phụ nữ mà phủi sạch quan hệ với anh ấy chứ?" Yến Sở bước đến trước mặt cô, ngón tay duỗi ra nắm lấy gáy của cô, phảng phất một giây sau sẽ cắn cô.


Dưới đèn đường sáng như ban ngày, nhìn gần có thể thấy môi cô thấm máu đến đỏ mọng , trong cơ thể hắn nhất thời bùng nổ dục vọng không khống chế được, cúi đầu mút môi của cô, giống như lữ nhân đang khát nước trene sa mạc tham lam hút sạch máu của cô vào trong miệng.


"Đau... quá! Đừng!" Cô hơi quay cổ, thống khổ cầu xin.


Cô không biết hóa ra hôn lại đau như vậy, nhưng là cô xem nhẹ thú tính của Yến Sở, tay kia của hắn sớm dọc theo sống lưng duyên dáng của cô mò xuống dưới sợi dây, cuối cùng không chút do dự thò tay vào quần lót của cô gắt gao chế trụ cặp mông của cô.


Nhưng mà đaya không phải là mục đích cuối cùng của Yến Sở, tay hắn tiếp tục mò xuống dưới sợi dây tìm kiếm ở giữa hai chân của cô, trong lúc đó lướt qua một chỗ lõm xuống cuối cùng tìm được ngọn nguồn ấm nóng, ngón tay dài linh hoạt nhẹ nhàng khuất lên, cũng không nóng lòng trực tiếp tấn công, mà là như gần như xa chỉ day nhẹ, day nhẹ, chạm nhẹ vào lớp thịt non vô cùng mịn màng.


"A... tôi không biết anh đang nói ai, tôi thật sự không có bạn trai, thật đấy. Van cầu anh, đừng như vậy." Cô nỗ lực kẹp chặt hai chân lại muốn ngăn cản bàn tay tà ác giữa hai chân tiếp tục làm ác, kết quả ngược lại biến thành ngăn cản hắn rút tay ra.


Cô căn bản là không biết bọn họ, càng không biết cái người mà gọi là "anh hai" bọn họ đang nói, vì sao lại khiến cho cô phải nhục nhã như thế này ở trên đường?


Tuy rằng là đêm khuya, nhưng trên đường đèn đuốc sáng trưng, vạn nhất có đường qua đường, về sau làm sao cô còn mặt mũi mà gặp người khác chứ?

Bình Luận (0)
Comment