Mật Ngọt Ướt Át

Chương 3


Na: đính chính lại là truyện này NP, 1 nữ nhưng không phải 3 nam, mà là N nam (số nam chưa xác định), và Na đã đọc sơ qua chương cuối là có tất cả các anh nam cùng xxx với chị nữ9 nhà mình, vậy nên thật sự khuyến cáo cho những ai không đọc được khẩu vị này thì không nên cố... thiện tai!


******


"Đủ rồi, anh" Đi theo âm thanh trẻ con vừa thét lên, Mộ Sở Văn cảm nhận được một cỗ tức giận đem cô và Yến Sở tách ra.


" Tiểu Triết mất hứng rồi.." Yến Sở miễn cưỡng liếc cậu ta một cái, không hề có cảm giác tội lỗi, hắn đem ánh mắt thợ săn chuyển hướng sang Mộ Sở Văn.


Từ trong mắt hắn cô có thể đọc ra ý còn muốn chiếm đoạt của hắn, toàn thân cô thân run rẩy, khát vọng chạy khỏi nơi này càng mãnh lệt, may mắn là tiếng gọi của thiếu niên tiểu Triết kia đã lấy đi sự chú ý của hắn để cô có cơ hội đào tẩu.


"Anh muốn bỏ qua em đến khi nào? Tình cảm của em nhiều năm như vậy tính là gì?" Cô chạy băng băng về phía trước, nghe đến đoạn hội thoại phía sau càng ngày càng xa thì khóc ra tiếng, ẩn ẩn hiểu được hai người đàn ông này có quan hệ gì.


Em trai thích anh trai, mà anh trai lại tựa hồ như không thích đàn ông, khó trách bọn hắn lại hành động khiến cho người ta giận sôi như vậy.Cô một lòng vừa nghĩ vừa chạy trối chết, suýt chút nữa va phải ô tô đang chạy trên đường, may mắn là đối phương kịp thời phanh lại, bánh xe suýt soát soẹt qua mũi giày của cô.


"Cô không sao chứ?" Người đàn ông trong xe nhô đầu ra quan tâm hỏi.


Mộ Sở Văn lườm anh ta một cái, không dám ở lại lâu, tiếp tục chạy lên phía trước.


Vừa mới lĩnh giáo qua hai người đàn ông xong, giờ phút này nhận thức bên trong cô là "đàn ông" là loài sài lang hổ báo, dù cho giọng nói của người đàn ông bên trong xe có thập phần ôn nhu, nhưng cô cũng không dám một mình cùng hắn nói chuyện ở ngã tư đường  vắng vẻ trong đêm tối hoang vắng như thế này.


Nương theo đèn đường, người đàn ông trong xe nhìn được rõ mặt cô, dù chỉ là thoáng chốc nhìn qua nhưng hắn cũng có thể nhận ra cô.


"Sở Văn? Là Sở Văn sao?" Không được đáp lại, hắn không từ bỏ mà mở cửa xe đuổi theo, vừa hô lớn: "Là Mộ Sở Văn đúng không?"Trong lòng Sở Văn kinh ngạc, bước chân cũng dần dần thả chậm rồi dừng lại.


Thấy cô không chạy thêm, người đàn ông mới thả chậm tốc độ chậm rãi đi về phía cô: "Trễ như vậy sao còn ở bên ngoài? Để anh đưa em về."


Dưới đèn đường, cô dần dần thấy rõ mặt hắn.Hắn là quản lý hệ sinh viên tài năng, tuy rằng bình thường không có cơ hội tiếp xúc, nhưng cô là đứa bé đặc hẹ ngoại ngữ, từng được nhận giải thưởng trên  lễ trao giải có từng gặp qua hắn, ánh mắt của hắn tràn ngập nhu tình để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.


Hắn tên là Yến Minh. Tên của bọn họ có vài phần tương tự, tại sao cô không nghĩ tới  hắn chính là em trai của Yến Sở chứ?


Thoạt nhìn hắn hào hoa phong nhã như vậy, tác phong nhanh nhẹn như vậy, nhưng là em trai của sắc ma thì đây có lẽ chỉ là ngụy trang bề ngoài cho bản chất tà ác của mình mà thôi.


Nghĩ đến Yến Sở xâm phạm trần trụi  đối với thân thể của mình khi nãy, ánh mắt cô đầy sợ hãi nhìn sang Yến Minh, lúc hắn vừa muốn duỗi tay về phía cô thì cô nhanh chóng quay đầu tránh né.


Hiển nhiên Yến Minh cảm thấy không hiểu hành động này của cô, cũng nhanh chóng tiến lên một bước: "Anh là Yến Minh đây. Chúng ta đã từng gặp qua vài lần, em không nhớ sao?"


Đương nhiên cô nhớ được hắn từng là một người chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể chiếm được hàng ngàn trái tim đồng học, nhưng sau khi tiếp xúc với anh trai và em trai của hắn thì cô lại thấy sợ hãi.


Yến Minh đuổi theo cô gần nửa con đường, tính đến chiều cao của hắn hơn cô, sải chân dài hơn cô, vẫn là cô không thể chạy thoát được.


Hắn không quên cô gái ưu tú nhiều lần nhận được giải thưởng vận hội điền kinh, hắn từng chỉ có thể nhìn bóng lưng cô từ xa mà tiếc hận. Vừa rồi vì cô thất hồn lạc phách mà lo lắng.


Lúc Mộ Sở Văn về đã là hai giờ sáng, mọi người trong nhà đều đã ngủ, không có ai phát hiện cô về trễ như vậy.


Cô lẳng lặng nhìn lướt qua cửa phòng của cha và mẹ kế đang đóng lại, bên cạnh còn có phòng của một người em trai không cùng huyết thống với mình cũng đã đóng cửa. Cô nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén đi về phía phòng mình rồi đóng cửa.


Còn chưa bật đèn, cô đã bị bóng người cao gầy trên cửa sổ ôm chầm lấy, tối nay cô đã phải chịu đủ kinh sợ nên liền nhảy loạn lên.

Bình Luận (0)
Comment