Mưa vẫn luôn rơi, tí tách tí tách trêи mái hiên, An Nhiên gật gật đầu, duỗi tay nhận lấy Oa Oa còn
đang treo mình trêи cổ ba ba nàng.
"Một đường cẩn thận."
Sau đó nhìn theo Chiến Luyện bung dù, dẫm lên những phiến đá xanh lót đường đi ra sân, hắn đi về
phía cửa Bắc của Bách Hoa thành.
Lưu Tiểu Quyết, là chiến hữu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, tất nhiên là phải gặp trực tiếp, có
vấn đề hay không gặp mới biết được, tình nghĩa giữa bọn họ có còn hay không, cần phải chứng minh.
Bởi vì An Nhiên tò mò, trong đầu nhìn theo bước chân của Chiến Luyện, Lưu Tiểu Quyết vẫn ở bên
ngoài Bách Hoa thành, trải qua những ngày tháng không nhanh không chậm, mấy ngày qua, trừ
bỏ đi lại gần gũi với Hồ Chính ra thì cũng không gây chuyện gì với những người khác.
Chiến Luyện tới gặp, tươi cười trêи mặt Lưu Tiểu Quyết cũng chân thành hơn rất nhiều khi gặp An
Nhiên, hai người vừa gặp mặt còn ôm một cái vỗ vỗ vai nhau, tiếp theo chính là tâm sự với
nhau... báo cho đối phương những gì mà mình trải qua từ khi tách ra ở cái mạt thế này, họ nói
chuyện cho tới lúc nửa đêm.
Hồ Chính đang ở trong Bách Hoa thành, báo cáo về vấn đề xây dựng phần tường vây của căn cứ Thời Đại
và Tiểu Chu thành, bọn họ muốn thừa dịp mưa xuân, tu sửa lại lưới sắt trêи không trung của hai căn
cứ.
Vừa mới ra khỏi sân nhà An Nhiên, Hồ Chính nghĩ nghĩ, lại chuyển hướng đến nhà Ngô Tư Miểu, muốn
hỏi hắn xin một chai rượu tự nhưỡng, rồi cầm đi ra cửa Bắc.
Vừa lúc đi tới gần cửa bắc, thì đụng phải Bàn Tử, Bàn Tử đang che một cái dù to, từ xa đã nhìn thấy
Hồ Chính vì thế tới gần chào hỏi:
"Đi đâu đây?"
"Đi đưa cho Tiểu Quyết chút rượu."
Hồ Chính đáp lời Bàn tử, muốn vòng qua Bàn Tử đi ra ngoài, nhưng Bàn Tử lại chặn hết con đường, vẻ
mặt cười như không nhìn Hồ Chính không nhường đường cho hắn.
"Ta nói này Bàn Tử, ngươi nhường chút đi, ăn nhiều như vậy, phát phì ra, cả một con đường cũng chỉ
đủ cho một mình ngươi đi thôi."
"Ta nói này Hồ Chính, ngươi không thể động động cái đầu bị thịt biến dị nhét đầy kia ngẫm nghĩ một
chút sao?"
Bàn Tử chỉ hận sắt không thành thép nhìn Hồ Chính, hừ hừ nói:
"Ta vốn không muốn nói, nhưng gần đây ngày nào ngươi cũng chạy tới chỗ Lưu Tiểu Quyết, ta đây không
nhịn được nhắc nhở ngươi hai câu, đường tưởng rằng hắn cứu ngươi và ta mà xem hắn như một người tốt
đi, lúc nhìn người có những thời điểm cần phải xuyên thấu các hiện tượng để nhìn bản chất thật bên
trong mới được."
"Ngươi có ý gì?"
Hồ Chính không động đậy, ngẫm lại, đại kinh thất sắc hỏi:
"Bàn Tử, các ngươi có phải hoài nghi Lưu Tiểu Quyết kia là gian tế hay không?"
"Ta không nói như vậy."
Lập tức Bàn Tử sửa lại lập trường.
"An Nhiên cũng không nói như vậy, Chiên Luyện càng không nói vậy, cho nên ngươi đừng nói bậy."
Dừng một chút, Bàn Tử thấy tên kia còn không rõ ràng vì thế thở dài tiếp tục nói"
"Mặc kệ có phải ân nhân cứu mạng hay không, hoặc có phải chiến hữu của Chiến Luyện hay không thì
hiện tại là mạt thế, chỉ cần ở mạt thế, mỗi người đều có thể biến đổi, ta không nói Lưu Tiểu Quyết
là người tốt hay người xấu, ta chỉ nói muốn ngươi cẩn thận, An Nhiên cũng có ý này,
phải cẩn thận."
Trừ bỏ cẩn thận, đối với người vừa nhận thức không bao lâu không cần giao phó hết toàn bộ , có một
số việc cần phải chậm rãi quan sát mới có thể thấy rõ được vấn đề, về điểm này đối với Hồ Chính quá
phức tạp, Bàn Tử cũng không nói ra.
Hồ Chính nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu, rồi suy tư nói:
"Có phải Tiểu Quyết có điểm bất mãn đối với An Nhiên làm cho các ngươi có ý kiến hay không? Biểu
hiện của hắn tương đối rõ ràng, đến ta cũng có thể nhìn ra được."