Như vậy về quan hệ của Lưu Tiểu Quyết cùng đám người tóc đỏ kia Bàn Tử không thể cung cấp được
thông tin nào có giá trị cả, nhưng Bàn Tử biểu đạt sự cảm ơn của mình đối với ân nhân cứu mạng Lưu
Tiểu Quyết bằng cách phái người tặng rất nhiều rau dưa trái cây qua.
Đáng ra ân nhân cứu mạng phải đích thân đi cảm tạ nhưng Bàn Tử bị lăn lộn một hồi như vậy, dọa sợ,
đánh chết hắn cũng không chịu bước ra khỏi Bách Hoa thành một bước, vì vậy chỉ có thể viết phong
thư cảm tạ Lưu Tiểu Quyết nói chờ hắn vào Bách hoa thành sẽ tự mình tới cửa cảm tạ.
Nhưng Hồ Chính lại không suy nghĩ nhiều, suốt này, không có việc gì sẽ tới báo danh với Lưu Tiểu
Quyết, nghiễm nhiên coi Lưu Tiểu Quyết thành sinh tử chi giao, sự chân thành của hắn không thể giả
bộ.
Vốn Hồ Chính cũng không có nhiều tâm tư như những người khác, Bàn Tử cũng muốn nói với Hồ
Chính vài câu, Lưu Tiểu Quyết kia tựa hồ cũng không đơn giản nhưng mỗi lần thấy bộ dạng
nguyện ý vì Lưu Tiểu Quyết mà máu chảy đầu rơi của Hồ Chính, Bàn Tử chỉ có thể than thở không nói
gì thêm.
Qua 2-3 ngày, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm thu được tin tức mà An Nhiên đưa tới, Chiến Luyện vội
vàng chạy về Bách Hoa thành.
Mấy ngày nay, vài trận mưa xuân lất phất rơi, chim chóc biến dị không tới, trong cơn mưa máy bay
không người lái cũng không dễ dàng hoạt động, cho nên chiến sự đang tạm dừng.
Bởi vì cơn mưa xuân dễ chịu làm đám cây cối ở phiến đất trống gần Đại phú hào kia sinh trưởng vô
cùng tươi tốt, đám người ở đó vừa phải đối phó với những người đột nhiên tập kϊƈɦ trong rừng, vừa
phải chặt cây đốt củi nên tạm thời không rảnh để oanh tạc Đại phú hào.
Chiến Luyện trở về nhà mình, gặp An Nhiên, ăn bữa cơm với vợ con mình, trong bữa cơm An Nhiên
nói chuyện về Lưu Tiểu Quyết, hắn cau mày, không nói gì.
An Nhiên biết trong lòng hắn hiểu rõ, sẽ không xử trí theo cảm tính, vì vậy nàng không nói thêm lời
dư thừa.
Ăn cơm xong, Tiểu Bạc Hà thu thập bát đũa, Chiến Luyện ngồi dưới mái hiên đi giày, bên tầm tay là
một chiếc ô màu đen, Oa Oa nhảy nhót chạy tới, nhào lên lưng Chiến Luyện, ôm chặt cổ hắn, nộn nộn
hô lên:
"Ba ba, ba ba đi đâu a?" "Ba ba đi gặp thúc thúc a."
Chiến Luyện đứng dậy, cõng theo Oa Oa ở trêи lưng, quay người lại, trong tiếng cười của Oa Oa hắn
thấy An Nhiên đứng cạnh cửa, tóc nàng đã dài ngang lưng, nàng mặc một chiếc dài áo màu
hồng cùng với chiếc quần legging, chân đi đôi dép lê, nàng lấy chiếc ô bên cạnh đưa tới cho
hắn.
Dịu dàng, thư thái, là ấn tượng đầu tiên mà mọi người nhìn thấy An Nhiên, người gặp qua nàng không
ai có thể liên hệ nàng với hình tượng thành chủ của Bách Hoa thành trong truyền thuyết kia cả.
Có đôi khi, Chiến Luyện còn cảm thấy ủy khuất thay cho An Nhiên, một người phụ nữ tốt như vậy,
ngoại giới lại tuyên truyền đồn đãi thành một kẻ biến thái giết người không chớp mắt.
Nói là thành chủ, kỳ thật An Nhiên quản lý gì sao? Toàn bộ Bách Hoa thành đều do Bàn Tử quản lý,
mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian của nàng đều là trông coi đứa nhỏ, dưỡng hoa dưỡng cỏ,
bản chất của nàng chỉ mà một người phụ nữ nội trợ, người phụ nữ của gia đình mà thôi.
"Ta đi xem tình huống, một lát liền về."
Chiến Luyện nhận cây dù An Nhiên đưa qua, tay còn lại thì che chở Oa Oa sau lưng đang treo ở cổ
hắn, miễn cho đứa nhỏ này rơi xuống.