"Chuyện tiếp theo trôi chảy giống như trong truyện."
Trần Triều Hỉ cúi đầu lật giở hồ sơ của Lưu Tiểu Quyết, càng xem càng muốn mắng người, theo 
logic thì Lưu Tiểu Quyết thân là chiến hữu của Chiến Luyện có giao tình đồng sinh cộng tử 
trong quân đội, sau khi mạt thế Chiến Luyện có thể nói hoàn toàn không bố trí phòng vệ gì với Lưu 
Tiểu Quyết.
Một nước cờ hay như vậy, vô tri vô giác bị căn cứ Bắc Sơn dùng vào việc như này, mấu chốt là hiệu 
quả sau khi dùng, thành công đánh cắp được tinh hạch của Nhục hoa nhưng sau đó thì làm sao bây giờ? 
Bọn họ làm gì tiếp theo bây giờ???
"Vốn dĩ đã bàn bạc kỹ, đây là một cuộc chiến trường kỳ, mấy năm, mấy chục năm thậm chí lên đến cả 
trăm năm, chúng ta đây đều nguyện ý trả giá vì điều này, nhưng giờ đột nhiên tinh hạch của Nhục hoa 
bị đánh cắp chúng ta có nên ngẫm nghĩ lại, tiếp theo, sau khi một nửa phiến rừng rậm của An Nhiên 
bị hủy đi thì chúng ta làm thế nào để đối mặt với đám động vật biến dị từ phía Bắc tới?"
Trêи mặt Võ Ký cũng hiện thần sắc bàng hoàng nhàn nhạt, căn cứ của hắn sát cạnh căn cứ Bắc Sơn, 
nguyên bản cho rằng căn cứ kia bất quá chỉ là một tiểu nhân vật không gây nổi sóng gió gì, hiện giờ 
họ bắt được tinh hạch của Nhục hoa, nếu họ có thể sử dụng viên tinh hạch kia không chừng sẽ uy hϊế͙p͙  
tới căn cứ Võ Xuyên của hắn.
Phải biết rằng, phiến rừng rậm của An Nhiên sẽ ăn thịt người a! "Việc đã tới nước này, còn có biện 
pháp nào khác sao?"
Trần Triều Hỉ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn gắn trêи tường, nhìn vào gương mặt của mỗi 
vị thủ lĩnh ở đây, khoanh tay, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ còn trả tinh hạch lại cho An Nhiên sao? Chỉ 
có thể tạo áp lực cho căn cứ Bắc Sơn, để bọn họ nhanh chóng trồng ra một khu rừng rậm biến dị, bảo 
vệ cho phương Bắc không bị đám động vật phương Nam gây họa!"
"Kỳ thật, ta thấy An Nhiên kia nói chưa chắc đã là sự thật."
Võ Ký không nhịn được mà cười nhạo một tiếng:
"Cái gì mà rừng rậm biến dị bị hủy một nửa a? Nói không chừng đều là gạt người, ta không tin một 
khu rừng lớn như vậy bởi vì mất một viên tinh hạch mà bị hủy đi, các ngươi đừng quên, thực vật chỉ 
cần phân ra rễ và hoa cầu là có thể tạo ra tinh hạch trong cơ thể."
Lời vừa nói ra, nhóm thủ lĩnh trong phòng họp lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, bọn họ tán đồng cho rằng 
Võ Kỳ nói rất đúng, rừng rậm biến dị phát triển cho tới bây giờ không chỉ là một cây thực vật biến 
dị nữa, vì sao chỉ mất đi một viên tinh hạch nguyên thủy An Nhiên lại mất đi một nửa khống chế với 
rừng rậm biến dị được? 
Còn nói là hủy đi một nửa rừng rậm biến dị, nàng thật sự có thể hủy một nửa cho thế nhân xem được 
sao.
Nhưng mà, ở thời điểm những căn cứ này bắt đầu tạo áp lực cho căn cứ Bắc Sơn, muốn họ nhanh chóng 
gieo trồng ra rừng rậm biến dị. Căn cứ Bắc Sơn sau khi bị Bách Hoa thành tuyên bố khiển trách thì 
tức giận đến dậm chân, mắng An Nhiên mất đi thiên lương, lại còn phân trần căn cứ Bắc Sơn vẫn theo 
khuôn phép cũ, ngay cả kế hoạch con thuyền Noah cũng chưa tham dự sao có thể trộm tinh hạch của 
Nhục hoa ở trong Đại phú hào được?
Bọn họ khiển trách An Nhiên họa thủy đông dẫn!
Lập tức sự tình khó thể phân biệt đúng sai, Bách Hoa thành chỉ trích căn cứ Bắc Sơn trộm tinh hạch 
nguyên thủy của bọn họ, căn cứ Bắc Sơn nói họ không trộm, rốt cuộc có trộm hay không đây?
Mọi người bắt đầu mang tâm thái ôm đoàn xem diễn, yên lặng chú ý sự tình phát triển tiếp theo.
Nhưng rất nhanh, bọn họ không thể ngồi yên được nữa, bởi vì bọn họ phát hiện diện tích rừng rậm 
biến dị thực sự co lại rồi, mỗi ngày co một chút, mỗi ngày lại rút đi một chút, vốn dĩ trêи bản đồ 
rừng rậm biến dị là một đường thẳng nồng đậm rực rỡ kéo dài từ đông sang tây, ngăn 
cách phía Nam và phía Bắc thành hai thế giới, nhưng một đường thẳng như vậy, dần dần ngắn lại rồi.