Theo ý của An Nhiên, phiến rừng rậm bảo hộ tương đối an toàn cho phương Bắc này sẽ xúm lại bao 
quanh Bách Hoa thành, từ đây, mặc kệ các căn cứ khác đánh quái hay gì đó, Bách Hoa thành sẽ không 
phụ trách đám quái thú từ phía Nam xuôi xuống phía Bắc nữa.
Bị tao ương đầu tiên là toàn bộ những căn cứ lớn nhỏ ở phía tây, cùng với rất nhiều khu tụ tập của 
người còn sống sót, trong đó có một căn cứ tên là Thiên Viêm Sơn, họ là người đầu tiên nhảy 
ra mắng to căn cứ Bắc Sơn không phải người, làm hại mấy vạn người trong căn cứ bọn họ, mỗi 
ngày phải di chuyển theo sự co lại của cánh rừng rậm biến dị, bằng không không thể ngủ an ổn được, 
sợ lúc nào đó ngủ say sẽ bị quái vật vây công.
Lúc đầu chỉ có mình căn cứ Thiên Viêm Sơn nhảy ra mắng, sau đó từ đông đến tây đều có những căn cứ 
nhảy ra mắng, nháy mắt căn cứ Bắc Sơn bị khiển trách bị mắng chửi chuyên trộm đồ vật của người 
khác.
Nhưng mà dù vậy, bọn họ vẫn kiên quyết không nhận, dù sao chỉ co lại hai bên đông tây, sự công kϊƈɦ 
của động vật biến dị còn chưa phát triển ra diện tích lớn, bọn họ tất nhiên không vội, bởi vì dù 
sao trời có sập xuống thì vẫn có những căn cứ khác che chắn trước.
Nhưng rất nhiều căn cứ yên tĩnh xem biến đã tạo áp lực cho căn cứ Bắc Sơn, tuy rằng họ vẫn 
luôn phủ nhận việc mình trộm tinh hạch của Nhục hoa, nhưng áp lực từ bốn phương tám hướng  
lại không ít.
Mà lúc này ở Tiểu Chu thành trong một cái lều không mấy thu hút, công thần trộm tinh hạch của Nhục 
hoa đang vô cùng lo lắng gặp mặt Lưu Tiểu Quyết.
"Ngươi để ta chờ rất lâu a."
Thấy Lưu Tiểu Quyết xuất hiện ở ngoài lều, người đàn ông tóc đỏ phẫn nộ cùng trào phúng nhìn chằm 
chằm Lưu Tiểu Quyết, sau đó lại nhìn trêи dưới cách ăn mặc của người kia, tuy rằng vẫn là đồ ngụy 
trang như cũ nhưng mà đã được đổi bộ mới, trang bị trêи người cũng nhiều hơn, nào là bộ đàm, ống 
nhòm tia hồng ngoại, vì thế gã nói giọng chua lòm:
"Thế nào? Vào được Bách hoa thành rồi không nhớ tình cũ nữa a, không nhớ nổi mình làm như thế nào 
để đi vào sao?"
Lưu Tiểu Quyết rũ mắt, hừ một tiếng:
"Không có tràng diễn kia của các ngươi thì ta cũng có thể đi vào."
"Nha, hiện tại giá trị con người đã khác đi, cổ cùng thắt lưng đều ngạnh a, nói chuyện cũng nắm 
chắc rất nhiều nha, ngươi không muốn thấy bạn gái
của mình sao?" 
"Ta không phải đã tới hay sao? Các ngươi còn muốn thế nào?" "Tuy là ngươi tới nhưng để ta ở đây chờ 
ba ngày rồi!"
Nhắc tới chuyện này, gã đàn ông tóc đỏ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên 
cho Lưu Tiểu Quyết này mấy đá, hiện giờ căn cứ Bắc Sơn đang là cái đích cho mọi người chỉ trích, 
Lưu Tiểu Quyết này lại giống như không có chuyện gì, còn vào Bách Hoa thành hảo hảo sinh hoạt, ai 
cho hắn có quyền an nhàn như vậy?
"Hiện tại Bách Hoa thành cũng rất loạn, không thể phân thân." Lưu Tiểu Quyết nhún nhún vai không 
sao cả, nói với người kia:
"Ngươi cũng biết ta vừa mới vào được Bách Hoa thành, muốn tra vị trí viên tinh hạch còn lại cần 
phải có thời gian và có chút thành tích."
Lời này nói không sai, căn cứ Bắc Sơn mất công đưa Lưu Tiểu Quyết vào Bách Hoa thành còn không phải 
để hắn trộm viên tinh hạch thứ 2 cho bọn hắn hay sao? Đây là việc lớn tất nhiên không thể qua loa 
được.
Mặt trăng đã nhô lên cao, phủ ánh sáng xuống đám lều trại, một đám người lặng lẽ đi tới mai 
phục bên ngoài, người đi đầu làm một thủ thế, ý bảo người bọn họ muốn tìm đang ở bên 
trong cái lều này.