Tô Yên lại nghĩ, đồng hồ cao cấp như vậy, Oa Oa làm sao biết thao tác, nói không chừng chưa phát
cái gì ra ngoài, vì thế lại cả giận nói:
"Chết hài tử, về sau không cho ngươi động vào bất kỳ đồ vật nào nếu không ta không tha cho ngươi."
"Nga!"
Oa Oa nhún vai, trêи mặt còn cười tủm tỉm, hiển nhiên, không để uy hϊế͙p͙ của Tô Yên trong lòng.
Mà ở một đầu khác, căn cứ Bắc Sơn, người thu được tin tức Tô Yên gửi lại là:
[Thủ lĩnh mang nhiều người tới giết Oa Oa]
Tin tức không đầu không đuôi cách nói cũng không đúng, nhưng tình huống Tô Yên ở Bách Hoa thành như
thế nào, bọn họ không biết, người phụ trách nhận tin tức cũng chỉ có thể đem nội dung tin
tức đưa cho Thẩm Hồng Kiêu, cả tin vừa rồi nói thực vật của An Nhiên đang khuếch trương về
phía nam.
Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được, Oa Oa có thể dùng đồng hồ thông minh phức tạp kia để gửi tin
nhắn.
"Đám nhỏ các ngươi mấy ngày nay thần thần bí bí gì vậy, đến tột cùng đang có kế hoạch gì?"
Cùng lúc đó, tại cửa bắc Vân Đào vừa bận rộn khuân vác những thùng tinh hạch, vừa dò hỏi Hằng Hằng
đang hỗ trợ hắn, hiện giờ sức lực Hằng Hằng vẫn như cũ, cũng không có biểu hiện ra dị năng nào, Vân
Đào suy nghĩ, đại khái từ nay về sau Hằng Hằng chỉ là một người thường.
Hắn có chút ưu sầu, dựa theo quỹ đạo phát triển của nhân loại, sau này địa vị của người thường sẽ
không cao, số lượng lại ít, dần dần sẽ bị đào thải, quá trình đào thải đối với người thường sẽ khá
tàn khốc.
Hiện tại những cô gái đến tuổi kết hôn ở Tiểu Chu thành, cha mẹ họ sẽ không lựa
chọn người thường, đối với bọn họ, người thường sẽ không có tương lai tiền đồ gì, nhưng đối với
người thường ở Bách Hoa thành thì bọn họ tình nguyện đem con gái gả cho người thường ở bên trong
thành cũng
không lựa chọn những dị năng giả cấp cao ở Tiểu Chu thành hay căn cứ Thời Đại.
Vì vậy, Vân Đào đối với việc tương lai Hằng Hằng muốn tìm vợ cũng không quá nhọc
lòng, điều hắn nhọc lòng Hằng Hằng sẽ không có bản lĩnh bảo vệ chính mình ở cái mạt thế kỳ quái
này, sau này thành gia, tất nhiên cũng không thể bảo hộ vợ con, mà khi gặp đại nạn, tất nhiên bị
vứt bỏ chính là những trói buộc trói gà không chặt như Hằng Hằng.
Hằng Hằng nhíu mày lắc đầu tỏ về mình không biết đám nhỏ trong Bách Hoa thành đang làm gì, hắn rất
cố sức bê một cái thùng tinh hạch không quá lớn trêи tay, hắn hỏi Vân Đào.
"Ba, cái rương này không cần đếm nữa trực tiếp nhập kho đi, ba trăm vạn linh một viên tinh hạch
bình thường."
"Làm sao con biết được?"
Vân Đào đang khiêng trêи vai một cái thùng tinh hạch vô cùng lớn, hắn không cố sức
chút nào, còn duỗi tay, nhấc thùng tinh hạch nho nhỏ trêи tay Hằng Hằng lên, nhẹ nhàng như đang cầm
một cọng lông vũ, hắn bước như bay đến nơi kiểm kê tinh hạch.
Hằng Hằng đi theo sau, kỳ quái cúi đầu nhìn tay mình lẩm bẩm nói:
"Vừa rồi con xem qua nha, chính là 300 vạn linh một viên, không hơn không kém."
Vân Đào bước đi như bay, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hằng Hằng, không đem chuyện để trong lòng.
Vì thế Hằng Hằng chạy lên vài bước đuổi theo Vân Đào, kéo lấy góc áo hắn hô:
"Ba ba, ba để bọn họ đếm cẩn thận, thùng nhỏ kia thật là 300 vạn linh một viên nha, thật a, con
không tính sai a!"