Vân Đào cúi đầu nhìn Hằng Hằng đang kéo lấy góc áo mình rồi đi tiếp thoáng cái hai
người đã tới chỗ đất trống kiểm kê tinh hạch, ở khoảng đất trống này tất cả đều là từng đống từng
đống tinh hạch, có khoảng 20 người
đang ngồi đó, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy dài đang gạt gạt, cẩn thận tính toán số lượng
tinh hạch.
Không thể đếm sai, nếu không sẽ phải đếm lại còn phải đối chiếu với sổ sách, nếu còn sai lại phải
đếm lại một lần nữa!
"Đến đến đến, trước không vội, đếm một thùng này đã, cần nhanh chóng xử lý!!!"
Vân Đào đem thùng tinh hạch nhỏ kia đặt xuống, rồi đưa cho mấy người đang ngồi, cho bọn họ đếm
trước, có vài người tới gần, đổ tinh hạch bên trong thùng ra rồi bắt đầu cẩn thận ngồi đếm.
Ngày đã nghiêng về tây, đám nhỏ trong Bách Hoa thành đã chọn ra mấy đứa có dị năng hệ kim bắt đầu
rèn vũ khí, có đứa trộm ra bản thiết kế vũ khí từ trong nhà, giao cho mấy đứa hệ kim chế tạo súng
ống, có đứa dị năng hệ thổ bắt đầu thử thay đổi thành phần thổ nhưỡng, bọn chúng muốn
tìm nguyên liệu tạo ra thuốc nổ.
Còn có vài đứa có dị năng lực lượng bắt đầu xuất hiện vết thương bằng chủy thủ sắc
bén trêи người, vì không để ba mẹ phát hiện bọn họ bị thương đã vắt hết óc nghĩ giấu trời qua biển.
Nhưng vẫn có người phát hiện, đứa nhỏ nhà mình cất giấy một vài con dao làm họ sợ chết khϊế͙p͙, kéo
đứa nhỏ nhà mình đi tới sân nhà An Nhiên cáo trạng, đám nhỏ này khẳng định đang có kế hoạch lớn gì
đó, An Nhiên lại không ra mặt chỉ sợ đám nhỏ sẽ có việc!
Vừa mới đi đến gần nhà An Nhiên vị phụ huynh kia thấy được ở khoảng đất trống trước nhà An Nhiên bị
mọi người trưng dụng làm nơi kiểm kê kia vây đầy người, ba tầng trong ba tầng ngoài, mọi
người bộc phát ra từng trận từng trận kinh hô, làm vị phụ huynh kia hoảng sợ vội vàng ném đứa
nhỏ nhà mình ra rồi đi tới đám người đang vây kín khu đất kia.
Đứa nhỏ bị phụ huynh nhà mình túm tới đây nhặt nhanh con dao lên, nhìn trái nhìn phải xác định
không có người nào phát hiện vũ khí của mình vì thế nhanh chóng nhét con dao vào cặp sách, sau đó
chạy mất!
Lúc này An Nhiên mang theo Tiểu Bạc Hà đứng ở bên trong khu đất nhìn một người đàn ông đeo mắt kính
thống kê gì đó.
Sau đó hắn giương giọng hô lên:
"10567 + 23567 + 55673 + 89234 = 179041, số lượng tinh hạch không sai." Con số cuối cùng được báo
ra, mọi người vây quanh khu đất trống lại phát ra từng trận kinh hô.
Lúc này, người phụ huynh kia vốn dĩ muốn tìm An Nhiên để cáo trạng mới thấy rõ, ở khu đất trống,
chất đống những núi tinh hạch nhỏ, 4 người đang đứng ở 4 đống tinh hạch, bọn họ vừa đếm số lượng
tinh hạch dưới chân mình sau đó cộng lại?
"Thử lại!"
An Nhiên vẫn đứng bất động, sau khi nàng ra lệnh, lại có người mang theo một bao tinh hạch tới, đưa
cho Hằng Hằng ở giữa khu đất, Hằng Hằng nhấc nhấc lên, báo ra một con số, người kia cầm bao tinh
hạch lại, phát cho mấy người cạnh đó để bọn họ đếm.
Mỗi người được chia số tinh hạch bên trong bao, tỉ mỉ đếm, sau đó từng người báo con số của mình
lên, người đàn ông đeo kính thống kê lại rồi đưa ra con số, giống y hệt con số Hằng Hằng báo ra!
"Thử lại!"
An Nhiên quay đầu đi, chưa từ bỏ ý định, dưới những tiếng kinh hô của mọi người nàng nói:
"Nâng thùng lớn tới đây!"