Buổi tối Tiểu Chu thành khá náo nhiệt, so sánh với người ở đây với cách sống muôn màu muôn vẻ thì
căn cứ Kim Môn có thể hình dung là tử khí trầm trầm để nói, từng đợt từng đợt tai họa ngập đầu tràn
tới những người sống sót hứng chịu gồng mình cố gắng vượt qua, kỳ thật cũng không biết vì cái gì mà
sống.
Cuộc sống sinh hoạt của bọn họ trở nên áp lực và trầm trọng, trong lòng vẫn nhớ thương người đã
khuất cho nên rất khó để mở rộng lòng với người khác, dần dà, người ở trong căn cứ Kim Môn đã không
còn thất tình lục ɖu͙ƈ.
Nếu chỉ là ɖu͙ƈ vọng, bọn họ có chỗ chuyên môn cung cấp nơi phát tiết cho đàn ông.
Thời tiết vẫn phi thường nóng bức, ngay cả buổi tối cũng chỉ có thể khiến cho người có việc phải ra
cửa không bị mặt trời thiêu đốt hay cảm nắng mà thôi, buổi tối cũng rất nóng.
Bách Hoa thành, An Nhiên mặc một chiếc áo ngắn cộc và quần đùi, đi chân trần đứng trong đại sảnh
khách sạn lớn, trước mặt nàng là mặt tường trong suốt, bên kia là người đang đi tới đi lui tu sửa
lại khách sạn.
Lúc này, An Nhiên nhíu mày nhìn ánh trăng sáng treo trêи bầu trời, nhóm lãnh đạo của Tiểu Chu thành
đang ở bên ngoài vội vàng chạy tới, cả người đầy mồ hôi tới trước mặt An Nhiên, hội báo với nàng
việc đám người A Miểu ngày mai sẽ rời đi.
"Ta đoán bọn họ phải về căn cứ Kim Môn, tất cả đám người đó có thể sống sót trở về là không có khả
năng, đến lúc đó đừng đổ lỗi cho chúng ta giết sứ giả tới hòa đàm là được rồi, sau khi họ rời đi,
ngươi phát một phần điện báo, thông báo với bên đó đồng thời phủi sạch mọi quan hệ nếu xảy ra việc
gì."
Chân mày An Nhiên không giãn ra, sau khi nàng phân phó đám lãnh đạo của Tiểu Chu thì quay đầu nhìn
Chiến Luyện và Lưu Tiểu Quyết đang ở sau lưng.
Hai nước giao chiến sẽ không giết sứ giả, đây là điều mà lịch sử đã công nhận, mặc dù đám người
A Miểu không thảo hỉ, nhưng Bách Hoa thành không nhúc nhích một sợi lông tơ gì của bọn họ,
lãnh đạo của Tiểu Chu thành gật gật đầu, tỏ vẻ mình rõ ràng.
Trong khách sạn có điều hòa tổng nên hiện tại hoạt động của mọi người đều đổi từ ngoài quảng trường
vào trong khách sạn.
Cách đó không xa, có một vị lão nhân đang quỳ gối ở dưới cửa kính, chắp tay trước ngực cầu nguyện
ngày mai có một trận mưa đổ xuống làm nhiệt độ Bách Hoa thành có thể mát mẻ hơn một ít.
Nhưng Bách Hoa thành khác với những nơi khác, nhiệt độ rõ ràng đã thấp hơn vài độ, ngay cả Bách Hoa
thành đã nóng đến không thể chịu nổi như thế này thì nơi khác đừng nghĩ.
Vì thế An Nhiên quay đầu nhìn lại lãnh đạo Tiểu Chu thành, trêи người hắn đầy mồ hôi, sau khi đi
vào khách sạn lớn thì hơi hơi hòa hoãn lại, nhưng thân thể vẫn chưa phản ứng lại, còn đổ mồ hôi, An
Nhiên hỏi:
"Nghe nói Tiểu Chu thành các ngươi gần đây có người chết do nóng bức." "Đúng vậy, hai ngày trước,
do thời tiết thật sự quá nóng, theo điều tra thì vốn dĩ người kia có bệnh tim, không nghe nhắc nhở,
không hiểu sao lại đi ra ngoài giữa trưa nắng/"
Lãnh đạo Tiểu Chu thành vuốt gáy đầy mồ hôi, vẻ mặt may mắn nói tiếp: "Kỳ thật Tiểu Chu thành đã
rất tốt, hai năm trước, khi tang thi hệ mộc xuất hiện, những căn cứ kia chém hết cây cối, sợ thực
vật biến dị dưới nền đất ăn mòn còn đào ba thước đất, hiện giờ trong căn cứ của bọn họ ngay cả bóng
cây che nắng cũng không có, nghe nói rất nhiều căn cứ, bắt đầu có rất nhiều người chết vì nóng,
Tiểu Chu thành chúng ta mới chỉ có một người."
"Một người cũng do các ngươi sơ sẩy."
An Nhiên không thể nhìn được bộ dạng may mắn của vị lãnh đạo này, vì vậy thời thời khắc khắc không
quên chèn ép hắn.
"Cho dị năng hệ thủy của các ngươi vào buổi tối tưới chút nước cho cây cối trong thành, thành
các ngươi diện tích lớn, còn ở chếch về phía bắc thổ nhưỡng bị những căn cứ kia phá hỏng
khá nghiêm trọng, địa chất rất nhanh bị sa hóa, cái gọi là cắm liễu liễu cũng xanh, nhưng mà liễu
phải có đất mới cắm được!"