Nói đến chữ "ngủ" lãnh đạo Thiên Viêm Sơn có chút thẹn thùng, hiển nhiên hắn ngượng ngùng nói tới
chuyện này trước mặt An Nhiên, nói tới đây hắn trộm nhìn thoáng qua xem phản ứng của nàng, thấy
nàng vẫn an tĩnh nghe, mới nói tiếp:
"Ngủ rồi thì cũng không còn biện pháp, con trai thủ lĩnh chúng ta vẫn phụ trách với nàng ta, vì thế
chuẩn bị kết hôn, kết quả thì sao..... Quay qua quay lại nàng ta lại cặp với em trai của thủ
lĩnh..."
"Em trai của thủ lĩnh?"
An Nhiên không hiểu lắm gút mắt trong này nàng hỏi:
"Đầu tiên Tô Yên ngủ với con trai của thủ lĩnh, sau đó lại ngủ với em trai của thủ lĩnh, ý là đồng
thời ngủ với hai chú cháu?"
Về gièm pha chuyện nhà của thủ lĩnh, người trong căn cứ Thiên Viêm Sơn không người không biết, vị
lãnh đạo này đối mặt với An Nhiên cũng gật đầu thừa nhận.
Vì thế An Nhiên kinh ngạc nói: "Rốt cuộc nàng ta muốn gì?" "Cái này còn không là gì."
Vị lãnh đạo Thiên Viêm Sơn lại nói tiếp:
"Nghe nói gần đây, nàng còn thân thiết nóng bỏng với mấy người dị năng giả cấp cao ở căn cứ của
chúng ta, có mấy người đã qua đêm ở nhà nàng." "Cái này " An Nhiên lắc đầu.
"Người như vậy không cứu được rồi, tùy nàng ta đi, nàng ta nguyện ý đắm mình trong trụy lạc, chúng
ta không ai quản được."
Đối với biểu hiện của Tô Yên ở Thiên Viêm Sơn, An Nhiên đại thể đã hiểu, nàng mất đi hứng thú với
người này rồi, nàng đã từng nói qua, với tư tưởng kia của Tô Yên, kết cục cuối cùng của nàng ta sẽ
không quá tốt.
Hiện tại, Tô Yên đang từng bước từng bước sa đọa, không ai ép bức nàng, không phải nàng ta nghèo
đến nỗi không có tinh hạch, vậy chỉ có thể thấy tam quan của nàng ta vốn dĩ là có vấn đề, vì thế
mới đưa tới cục diện như vậy.
Bóng đêm lao đi vun vút, mặt trời chậm rãi nhô lên, người ở Thiên Viêm Sơn cũng sôi nổi trốn vào
trong phòng của mình, bật điều hòa, ban ngày như thế này, mặc kệ ở đâu, vô luận ở bất kỳ nơi nào ở
phương bắc này, dù là ở trong rừng rậm như người Thiên Viêm Sơn cũng không thể rời điều hòa được.
Nhưng người sinh hoạt ở trong rừng rậm biến dị có chỗ tốt chính là nếu ban ngày buộc phải ra cửa
cũng có bóng râm che đậy, không đến mức bị mặt trời phơi khô.
Mà những căn cứ khác, lúc trước phá hỏng toàn bộ hệ thực vật ở khắp nơi thì sao? Hiện giờ không nói
việc đất đai khô nứt sa mạc hóa, mà vào ban ngày trước khi mặt trời xuống núi họ tuyệt đối không
dám ra ngoài, bởi vì thời tiết như vậy, thật sự rất dễ bị cảm nắng.
Khi tận thế đến, mọi người có thể vượt qua sự bàng hoàng vô thố lúc đầu mạt thế, có thể dũng cảm
nhặt vũ khí lên giết tang thi, lại trải qua sự khó khăn của việc khan hiếm đồ ăn nước uống vật tư,
cuối cùng còn có thể sống sót giữa những lần virus tận thế phát tán khắp nơi, rồi động vật biến dị
công kϊƈɦ như thủy triều cũng không thể đẩy ngã được họ.
Cuối cùng lại bị mặt trời phơi đến chết, có nực cười hay không?
Cho nên các căn cứ ở phương bắc này, ban ngày không ai dám ra ngoài, đều co chặt trong mai rùa chờ
buổi tối mới ra ngoài hoạt động.
Trong căn cứ Thiên Viêm Sơn, đám người An Nhiên còn không nghỉ ngơi được bao lâu, lúc này mặt trời
đã treo lên đỉnh, kim đồng hồ cũng chỉ 10
sáng, nguyên bản căn cứ là một mảnh tường hòa, bỗng nhiên có người ở trong một mảnh bóng râm gõ
đồng la hô to.
"Dị năng giả hệ thủy tập hợp, dị năng giả hệ thủy tập hợp, có hỏa hoạn, có hỏa hoạn, hỏa hoạn cấp
S."
Đối với hỏa hoạn bất thình lình như này, người của Thiên Viêm Sơn tựa hồ đã tập mãi thành quen, đại
bộ phận người còn chưa có động tác, thì dị năng giả hệ thủy đã nhanh chóng chạy từ trong nhà ra,
lên xe vận tải, xe bắt đầu lăn bắt chạy băng băng vào trong rừng, cùng chuyên gia đi dập lửa.