Hiện tại trêи cơ bản An Nhiên hấp thu đầy năng lượng thì trong vòng 3 ngày khôn cần
phải bổ sung năng lượng.
Tuy rằng khống chế diện tích rừng rậm thu nhỏ lại nhưng hiện tại nàng mất nhiều tinh lực hơn khi
phải đối phó với những trận hỏa hoạn đột nhiên xảy ra.
Buổi chiều, Chiến Luyện vẫn không trở về, hắn còn đang tham gia đội ngũ dập lửa, Lưu Tiểu Quyết có
thể khống chế gió thì vội vàng cùng gần 100 dị năng giả lực lượng, mang tinh hạch chi viện Chiến
Luyện, từng chiếc từng chiếc xe rời đi, trêи mặt mỗi người đều là sự nghiêm túc.
Ngõ nhỏ phía trước, Tô Yên chạy ra phất tay hô to về phía xe của Lưu Tiểu Quyết, Lưu Tiểu Quyết
ngồi trêи ghế phụ nghiêng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy thân ảnh của nàng đuổi theo xe.
Nàng chạy vội rồi té ngã trêи mặt đất, một người đàn ông với khuôn mặt đầy sự quan tâm tiến đến ôm
Tô Yên lên.
Lưu Tiểu Quyết không để ở trong hoặc là có để trong lòng nhưng hiện tại hắn phải đi làm việc
lớn, việc quan hệ tới rất nhiều dị năng giả hệ thủy, năng lượng trong cơ thể họ sắp khô
kiệt không thể dành thời gian chiếu cố một Tô Yên đang khóc sướt mướt.
Lưu Tiểu Quyết đã đi 1-2 giờ, ngày dần dần nghiêng về tây, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm xuống,
thậm chí cuối giờ chiều, nhiệt độ tựa như tích lũy của cả một ngày trở nên cực kỳ oi bức.
An Nhiên cùng Oa Oa và Tiểu Bạc Hà, cả một ngày chưa ra khỏi cửa, ban ngày các nàng bổ giấc, chuẩn
bị cho buổi tối đi vào rừng quan sát.
Trong thoáng chốc, sau khi hai đứa nhỏ rời giường, Tiểu Bạc Hà đang chải đầu cho Oa Oa thì tiếng
đập cửa vang lên, Oa Oa mặc áo ngủ, đi chân trần đạp lên sàn nhà trơn bóng nhón mũi chân mở cửa
phòng.
An Nhiên đang ở ban công quay đầu lại nhìn, thấy Tô Yên cùng với lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn và thủ
lĩnh của Thiên Viêm Sơn ngoài ra còn có một người phụ nữ khoảng 40-50 tuổi trêи mặt đầy nước mắt
đang đứng ở ngoài cửa.
"Làm sao vậy?"
Nhìn thấy Tô Yên, An Nhiên nhíu mày cảm thấy, khi người phụ nữ này xuất hiện đại biểu
cho một loại phiền toái cũng xuất hiện.
Người trả lời An Nhiên không phải Tô Yên cũng không phải hai người đàn ông kia mà là người phụ nữ
lớn tuổi này.
Nàng trực tiếp đi vào trong phòng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối xuống nền nhà trơn bóng, khóc lóc
cầu xin An Nhiên:
"An Nhiên, An Nhiên, cầu xin ngài, đuổi yêu tinh này đi đi, con ta sẽ bị nàng hại chết mất!"
"Ngô Thu Nguyệt, bà đừng ngậm máu phun người!"
Tô Yên đứng ở bên ngoài trêи mặt là một mảnh tức giận, nàng ta giương giọng mắng:
"Bà có phải bị bệnh hay không a? Tôi trêu chọc gì bà? Con trai bà đã chết sao? Hắn còn đang êm đẹp
ngồi ở nhà kìa!"
Giọng nói còn chưa rơi xuống hết thì thủ lĩnh Thiên Viêm Sơn ở sau lưng đã phẫn nộ đẩy nàng ta vào
cửa phòng, cũng cầu xin An Nhiên:
"An Nhiên, nhà của chúng ta, nhà của chúng ta bị người phụ nữ này trộn lẫn sắp không yên rồi, em
trai ta, cùng con trai ta, hiện giờ đối phó lẫn nhau, người đàn bà này quá vô sỉ! Ngài có thể đưa
người này đi không?"
"Đúng vậy, người này không chỉ câu dẫn con trai và em chồng ta, mà còn không thanh bạch với rất
nhiều dị năng giả cấp cao ở trong căn cứ, còn hơn cả xe bus, An Nhiên, trình độ vô sỉ của người đàn
bà này làm người thay đổi hoàn toàn tam quan, chúng ta không thể nhẫn nhịn nàng ta nữa. "
Người nói chính là Ngô Thu Nguyệt người phụ nữ quỳ trêи mặt đất, bà chính là vợ của
thủ lĩnh Thiên Viêm Sơn, bà đứng lên chỉ vào Tô Yên măng đau nàng ta một trận, mắng đến đầu An
Nhiên cũng thấy đau.