Trần Triều Cung không có yêu thích gì, nhưng hắn không chịu nổi việc những đứa trẻ làm
nũng, hắn đối với những đứa nhỏ ở Bách Hoa thành cơ hồ là hữu cầu tất ứng, Oa Oa vừa nói muốn hắn
ôm, hắn liền nở nụ cười tươi như hoa, ngồi xổm xuống mở rộng vòng tay ôm Oa Oa lên.
An Nhiên ở bên cạnh lắc đầu, bất đắc dĩ mở cửa phòng, cùng Trần Triều Cung đi ra ngoài.
Tòa cao ốc này có sửa một thông đạo, dưới sự thiết kế của nhóm chuyên gia, có thể tránh được thái
dương cực nóng bên ngoài, bởi vì dù sao nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm có khác biệt rất lớn, lúc
ban ngày cũng khó tránh khỏi có ai đó có việc quan trọng cần ra ngoài.
Cho nên tu sửa thông đạo, mọi người có thể qua lại thông đạo mát mẻ này sau đó trực tiếp lên xe sau
đó từ thông đạo đi ra ngoài.
Đặc biệt nhiệt độ càng ngày càng cao, thông đạo như này rất cần thiết. Nhưng phỏng chừng đám dị
năng giả hệ thủy không thể hưởng thụ được đãi ngộ này, bởi vì họ phải đi ra ngoài đối mặt với mặt
trời đối mặt với hỏa hoạn, cho nên bọn họ phải thừa nhập áp lực nhiều hơn những người khác rất
nhiều, nhưng không có biện pháp khác a, hiện tại là thời kỳ đặc thù, chỉ có thể vất vả bọn họ, cắn
chặt răng mà cố gắng.
Xe oto lái từ thông đạo của cao ốc đi ra, mặt trời cũng đã hoàn toàn xuống núi, dưới kiến trúc bị
tàn phá của Thiên Viêm Sơn, những chiếc đèn đường nho nhỏ được dựng lên, thoáng liếc mắt có cảm
giác như những ngôi sao trêи bầu trời rơi xuống lập lòe chiếu sáng mảnh phế tích này.
Lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn cùng phu nhân của thủ lĩnh là Ngô Thu Nguyệt đã sớm đứng
ở lối vào khu 5 chờ An Nhiên và Trần Triều Cung.
Thiên Viêm Sơn này ít nhiều gì cũng có gần 20 vạn người, nhiều người như vậy thật không dễ quản lý,
ở mặt ngoài trị an còn được, nhưng bên trong không biết có bao nhiêu việc xấu xa không thể kể hết.
Nó không giống như Bác Hoa thành với dân cư thưa thớt, cho nên quan hệ xã hội ở Bách Hoa thành rất
đơn giản, cho nên nó vĩnh viễn không thể phát triển tốt đẹp như Bách Hoa thành được.
Vì vậy người nơi này không tốt lành như Bách Hoa thành, không có quản lý hóa quân sự đơn giản như
căn cứ Thời đại, càng không yếu đuối dựa dẫm như Tiểu Chu thành.
Nếu định tính cho người Thiên Viêm Sơn thì có thể nói, mười mấy vạn người bọn họ giãy
giụa bò ra từ tuyệt vọng tìm được đường sống trong chỗ chết cho tới bây giờ, dù nam hay nữ dù già
hay trẻ thì kỳ thật rất khó đối phó.
Cho nên để quản lý, những người sống sót này, phải có một loại ngoan tuyệt từ trong xương thậm chí
phải tàn nhẫn.
Mà khu 5, là khu vực chuyên môn dàn xếp những thế lực ngoại lai của căn cứ Thiên Viêm Sơn.
Toàn bộ vật tư sẽ ưu tiên cung cấp cho người của Thiên Viêm Sơn sau đó mới đến phiên người khu 5
mua sắm, cho nên chú định người ở đây dù có tinh hạch nhưng có khả năng không mua được vật tư, hơn
nữa điều kiện chữa bệnh rất kém.
Sau khi gia nhập khu 5, có thể bén rễ nảy mầm ở đây, những nhân tài có kinh nghiệm khám chữa bệnh
cùng chăm sóc người khác sẽ tìm cách thoát ra nơi hỗn tạp này.
Cho nên đám bác sĩ y tá cơ hồ đều tìm cách thoát ra, trừ bỏ Hồ Trinh, cái hiểu cái không trước mạt
thế chỉ xem qua vài quyển sách y, nàng chưa từng tiếp thu qua quá trình giáo ɖu͙ƈ chính quy
của việc khám chữa bệnh hay chăm sóc người khác vẫn còn ở lại khu 5.
Nhưng những người như Hồ Trinh hiện giờ ở khu 5 này đã không có, vì vậy người ở đây có va va
đập đập gì đều tìm Hồ Trinh trị liệu, hơn nữa chồng của Hồ Trinh rất hung tàn, cho nên
cuộc sống của nàng cũng không quá xấu, không bị những người đàn ông khác kéo đi "dùng chung".
Nhưng ở khu 5 này, phụ nữ bị dùng chung còn rất nhiều.