Hồ Trinh lắc đầu, đôi mắt ánh lệ dưới ánh đèn lập lòe mỏng manh, sau đó do dự nhìn An Nhiên hỏi:
"Sao các ngươi lại tới đây? Vị này là?"
Nàng chỉ người đang bức người đàn ông của nàng viết thư đoạn tuyệt. An Nhiên nói:
"Đó là bác lớn của Trần Kiều, tên là Trần Triều Cung, ngươi gọi là Trần tiên sinh là được."
"Trần Kiều. "
Nghe thấy tên này nháy mắt trong mắt Hồ Trinh trở nên hoảng hốt, sau đó tựa như minh bạch gì đó,
cúi đầu nhìn về A Văn đang nắm tay nàng.
Oa Oa đang ở bên người A Văn chạy tới chạy lui, Oa Oa là một bảo bảo tò mò a, quan sát khắp căn
phòng rách nát của Hồ Trinh.
Trần Triều Cung ngồi ngoài cửa, bức người kia viết xong bức thư đoạn tuyệt, sau đó đi
vào lúc này mới cẩn thận nhìn A Văn.
Trong lòng hắn run lên, nhìn A Văn, càng nhìn càng thấy giống cháu trai của mình, Trần Kiều là
người nhà họ Trần trong thân thể A Văn có chảy huyết mạch của người nhà họ, nguyên bản Trần
Triều Cung chỉ không muốn huyết mạch nhà họ Trần phải chịu khổ ở bên ngoài cho nên mới giúp Hồ
Trinh một chút lại không nghĩ, A Văn giống cháu trai hắn như đúc.
Chỉ là nhỏ tuổi hơn.
Trong mắt Trần Triều Cung mang theo lệ ý, ngồi xổm trước mắt A Văn, mở đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng
dắt lấy bàn tay nhỏ bé gầy trơ xương của A Văn, hắn há mồm cổ họng nức nở nói:
"Con gọi gia gia một tiếng đi."
Môi A Văn tái nhợt không mở miệng, hắn ngẩng đầu, nhìn Hồ Trinh, Hồ Trinh gật đầu, sờ sờ đầu A Văn,
lúc này A Văn mới lại nhìn về Trần Triều Cung sau một lúc lâu mới kêu một tiếng:
"Gia gia."
Thanh âm rất nhỏ vang lên.
Nhưng làm Trần Triều Cung cảm động, "Ơi" một tiếng, duỗi tay ôm lấy A Văn:
"Thật ngoan, về sau đi theo gia gia nhé, sẽ không để con chịu khổ nữa."
An Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Hồ Trinh thì lên tiếng giải thích:
"Yên tâm đi, không để ngươi chia cách với A Văn, trước tiên các ngươi tới nơi ta đang ở đi, sau đó
phủi sạch một đám phiền toái quanh thân rồi về ở
Bách Hoa thành."
Nàng không tin người đàn ông kia sẽ dừng tay như vậy, một cơ hội tốt như này người người ai chẳng
muốn túm lấy, người kia vứt bỏ mới là lạ.
Nhưng mà đêm nay đã quá hỗn loạn, đi về xem bệnh cho đứa nhỏ trước.
Hồ Trinh gật đầu, phụ nữ giống như một chiếc lá cây bay trong gió, nàng chỉ cần không bị chia rẽ
với A Văn thì đi đâu cũng không sao cả, so với nơi này ở cùng với người đàn ông này, Hồ Trinh cảm
thấy đi với An Nhiên xác thật là điều tốt nhất đối với A Văn cùng đứa bé trong lòng ngực mình.
"Đúng rồi, quên không hỏi ngươi, đứa nhỏ tên là gì?"
An Nhiên duỗi tay, sờ sờ đứa nhỏ trong lòng ngực Hồ Trinh, đứa nhỏ này so với tối hôm qua càng thêm
ốm yếu.
"Tên là A Võ, là ta lấy tên!"
Hồ Trinh ôm lấy đứa nhỏ, tay nắm lấy đứa lớn, nhắc về hai đứa con nàng, khuôn mặt đều là sự ôn nhu,
sau đó lại giải thích:
"Một văn một võ." "Nha, rất tốt."
An Nhiên gật đầu nhìn thời gian của đứa nhỏ A Võ này không còn nhiều, sau đó thở dài trong lòng,
nàng dắt Oa Oa, mang theo Hồ Trình đi ra khỏi phòng.
Trần Triều Cung thì bế A Văn lên, đoàn người đi ra ngoài sân, ra ngoài An Nhiên dừng chân nắm lấy
tay Oa Oa đang chạy nhảy bên cạnh, nói với mấy vị lão đại:
"Mặc kệ có gút mắc về lợi ích gì, thì các ngươi nhìn cuộc sống hiện tại của mình đi, ai không muốn
hướng về nơi tốt đẹp? Nhanh chóng giải quyết vấn đề đi, thông nước mở điện không phải việc khó, vấn
đề mấu chốt ở đây là chính các ngươi có muốn hay không!"