"Vâng, vâng, ngài nói rất đúng, An Nhiên!"
"Chúng ta nghe ngài, buông mọi ân oán, hảo hảo xây dựng gia viên a."
"Có chuyện sẽ hảo hảo nói! Sau này nhất định chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện!"
Bọn họ sôi nổi tỏ rõ thái độ, nếu An Nhiên đã nói như vậy, thế giới bên ngoài cánh rừng này
thật sự quá mức gian nan, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ sẽ không từ bỏ nơi
này.
Cho nên vẫn nên hảo hảo ngồi xuống đem mọi vấn đề giải quyết hết, mặc kệ là có mâu thuẫn gì, thừa
dịp An Nhiên còn ở đây, lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn sẽ không dám làm khó bọn họ.
Đưa An Nhiên đi, đám người kia bắt đầu chính thức ngồi xuống thương lượng, mắt thấy
thời tiết càng ngày càng nóng, không có điện vô pháp mở điều hòa, mà muốn có điện thì phải buông bỏ
thành kiến, đoàn kết nhất trí nói chuyện với Thiên Viêm Sơn.
Trở lại cao ốc, mấy người Hồ Trinh được mấy nhân viên y tế đón đi, trọng điểm kiểm tra cho đứa nhỏ
của Hồ Trinh, nhưng kết quả vẫn không phát hiện ra gì, cũng không phải muốn biến thành tang thi.
Trong phòng điều hòa thổi mát lạnh, An Nhiên cẩn thận nhìn đứa nhỏ nằm trêи giường, đứa bé gầy trơ
xương như que củi cả người vô lực, hai tròng mắt lồi ra, mí mắt miễn cưỡng hé mở, đôi mắt vừa đen
vừa to, thoạt nhìn như một con chim nhỏ bàng hoàng.
"Đừng sợ."
An Nhiên ôn nhu nói, duỗi tay sờ sờ lên bàn tay bé nhỏ gầy yếu:
"Ma ma con và ca ca con đang đi tắm rửa, dì chỉ nhìn con một chút a." "Đúng vậy, chúng ta không có
ác ý."
Oa Oa ngồi ở mép giường, đôi chân nhỏ lắc lư cười xán lạn với đứa nhỏ nằm trêи giường, rồi nói với
An Nhiên:
"Ma ma, hắn không nói được, kỳ thật hắn rất đói bụng." "Rất đói bụng?"
An Nhiên quay đầu nhìn Oa Oa:
"Đói như thế nào? Muốn ăn gì? Hay là muốn hấp thu năng lượng? Hoặc là muốn ăn thịt người?"
"Hắn muốn uống nước ~~~"
Oa Oa lắc đầu trả lời những câu hỏi của An Nhiên, sau đó nói: "Hắn có chút khát."
Đang nói chuyện thì Hồ Trinh nắm tay A Văn xuất hiện, nàng đi tới mép giường ngồi xuống, trêи mặt
đều là sự lo lắng không giấu được.
Ngay cả đội chữa bệnh của An Nhiên cũng không kiểm tra được đứa nhỏ có vấn đề gì, đứa bé của nàng
còn mệnh để sống không?
"Đừng quá lo lắng, không có việc gì đâu."
An Nhiên an ủi Hồ Trinh, khóe mắt thấy Oa Oa lặng lẽ sờ sờ vào người A Võ, rồi Oa Oa lấy bình nước
hình con thỏ của mình bón cho A Võ uống.
Uống nước cũng không phải chuyện xấu gì, An Nhiên cùng Hồ Trinh đều tùy nàng.
Kết quả, A Võ bắt đầu uống nước, không chỉ vậy, nó vẫn luôn uống, uống hết bình nước của Oa Oa.
"Ma ma, hắn còn muốn uống nước."
Oa Oa quay đầu lại cầm bình nước đã cạn khô nhìn An Nhiên. "Con đi lấy nước cho em đi."
An Nhiên nhìn A Võ nằm trêи giường rồi lại nhìn về Hồ Trinh. "Các ngươi không cho hắn uống nước hay
sao?"
"Đâu có nhiều nước như vậy a?"
Nhìn A Võ khát như vậy, Hồ Trinh đau lòng muốn chết, trước khi bọn họ xác nhập vào căn cứ Thiên
Viêm Sơn, không phải nghe nói sự nguy hại của tang thi hệ mộc cùng với những thực vật biến dị của
An Nhiên sao? Cho nên bọn họ ra sức đốn củi cùng với đào ba thước đất ở khắp nơi, dọn dẹp tiêu diệt
sạch sẽ bộ rễ của thực vật dưới nền đất.
Sau đó dị năng giả hệ thủy trong đội chia cho mỗi người một chút nước, mỗi ngày lượng nước được
chia đều có định lượng, mới đầu có thể thỏa mãn nhu cầu nhưng thời tiết càng lúc càng
nóng lượng nước được phân đến cũng càng ngày càng ít đi.