Vì thế, An Nhiên sau khi nghe được chỉ hơi cảm khái, gật gật đầu nói với Bàn Tử:
"Nếu căn cứ Võ Xuyên có thể giục sinh được viên tinh hạch nguyên thủy kia, như vậy, ta tất nhiên
cũng hy vọng bọn họ có thể khống chế được nó, việc này Bách Hoa thành mặt kệ, căn cứ Kim Môn nói
nhiều với Bách Hoa thành như vậy chẳng lẽ đang muốn trải chăn cho tương lai hay sao?
Nếu trong tương lai, cây thực vật biến dị kia vô pháp khống chế được, muốn tìm kiếm
sự trợ giúp từ chúng ta, thì chỉ nói cho bọn họ rằng Bách Hoa thành đang thực hiện nhiệm vụ tấn
công về phía nam vô cùng gian khổ, chúng ta khuyết thiếu nhân thủ, mà ta thì càng bị vây ở phía nam
không thể quay về, để căn cứ Kim Môn và căn cứ Võ Xuyên tự mình đối phó đi." "Hiểu rõ."
Bàn Tử gật đầu, kỳ thật hắn cũng biết, căn cứ Kim Môn tiết lộ cho Bách Hoa thành chuyện này,
chỉ là muốn thăm dò ý tứ của Bách Hoa thành, chuẩn bị cho những sự tình sẽ phát sinh sau
này."
Nếu căn cứ Võ Xuyên có thể khống chế cây thực vật biến dị kia, thì tương lai bọn họ sẽ trở
thành bá chủ của phía bắc, căn cứ Kim Môn sớm hay muộn sẽ bị căn cứ Võ Xuyên với dã tâm
bừng bừng thâu tóm, hiện tại căn cứ Kim Môn chỉ có thể lựa chọn, kết minh với căn cứ Võ Xuyên một
lần nữa hoặc từ bỏ việc tấn công về phía nam, củng cố lại địa vị của mình ở phía bắc này.
Đồng thời lấy được công nghệ khoa học kỹ thuật khống chế thực vật biến dị kia.
Bằng không, căn cứ Kim Môn phải nhổ bỏ tận công cây thực vật kia đồng thời thuận tiện chèn ép căn
cứ Võ Xuyên nếu không hậu hoạn vô cùng.
Nhưng căn cứ Kim Môn còn tính toán thêm một nước chính là sợ nếu cây thực vật biến dị kia không thể
tiêu diệt, không thể khống chế được, thậm chí còn sinh trưởng tràn lan, thì không thể thiếu được
cần An Nhiên ra tay, tới giúp phương bắc khống chế cây thực vật biến dị này.
Nhưng hiện tại, vì con gái An Nhiên đang mất tích, chính mình đều sứt đầu mẻ trán, nào có tâm tư đi
cứu vớt những căn cứ ở phương bắc đang ở trong nước lửa.
Nàng để Bàn Tử chuyển cáo với căn cứ Kim Môn, việc này nàng sẽ không quản, đồng thời cũng cảnh cáo
căn cứ Võ Xuyên, bọn họ cứ việc làm những việc kia, tương lai thực vật biến dị vô pháp khống chế
thì đừng tìm nàng giải quyết hậu quả, viên tinh hạch này là những căn cứ kia hao hết tâm tư cướp
đoạt muốn giục sinh ra thực vật biến dị cũng là điều bọn họ muốn.
Thời điểm làm những việc này bọn họ có nghĩ tới cảm thụ của An Nhiên không? Rơi vào cục diện vô
pháp khống chế, mới nhớ tới chạy đến thông báo một tiếng với An Nhiên, để tương lai nàng đi giải
quyết hậu quả, có bản lĩnh hiện tại bóp chết cây thực vật mới giục sinh ra đi.
Bàn Tử nhìn thoáng ra bên ngoài, xin chỉ thị của An Nhiên. "Còn Trần tiên sinh kia, có nên nói cho
hắn chuyện này không?"
"Tùy ngươi, rốt cuộc căn cứ Kim Môn bên kia hắn còn có một vị cha già, để hắn tự an bài đi."
An Nhiên có chút mỏi mệt vẫy vẫy tay, hiện giờ đối với việc gì nàng cũng không có hứng thú, nàng
quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa lều, yên lặng giục sinh thực vật biến dị, yên lặng phát ngốc bắt
đầu tưởng niệm con gái của mình.
Vì thế Bàn Tử không thể không đi tới nói chuyện với Hồ Trinh cùng Tiểu Bạc Hà, đại ý là nên
chiếu cố tốt An Nhiên, không thể để nàng xảy ra chuyện, chuyện này Hồ Trinh tất nhiên đã
biết, nàng vốn đang áy náy rất nhiều, vì vậy đối với cảm xúc và thân thể của An Nhiên thập phần để
bụng. Sau đó Bàn Tử đi ra khỏi lều, giúp dị năng giả lực lượng và dị năng giả hệ thổ đào hồ điều
hòa tới sáng hôm sau mới trở lại.
Sau khi Bàn Tử trở về Bách Hoa thành, hắn sửa sang lời nói của An Nhiên một chút, viết thành một
văn bản đặc biệt hoa lệ, không nói nhiều từ ngữ ngoại giao, chỉ mật điện cho căn cứ Kim Môn bọn họ
tự xem mà làm, dù sao hiện tại hay tương lai, Bách Hoa thành đều sẽ không nhúng tay.