Tương lai chỉ có một việc làm An Nhiên quan tâm và nhúng tay vào thực vật biến dị của căn cứ Võ
Xuyên chính là cái cây kia sinh trưởng tới địa bàn Bách Hoa thành của An Nhiên, đến lúc đó, chỉ sợ
toàn bộ các căn cứ ở phía bắc này đã trở thành phân bón của nó.
Trần Triều Hỉ thu được bản đáp trả ngoại giao của Bách Hoa thành, hắn nhăn mày ngồi
trong văn phòng của mình, nhìn chằm chằm văn bản kia, hỏi mấy người đang đứng trước bàn làm việc
trong đó có cả A Miểu trải qua trăm cay ngàn đắng mới trở lại được căn cứ Kim Môn.
"Quả nhiên Bách Hoa thành này chỉ có như vậy do phụ nữ phụ trách bất quá chỉ mất tích đứa con gái
mà trong lòng An Nhiên đã rối loạn, một lòng nhào vào việc tấn công về phía nam, các ngươi xem, cây
thực vật biến dị kia chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Mấu chốt là thái độ chính xác của chúng ta." A Miểu trầm ngâm trả lời:
"Ý của An Nhiên rất đơn giản, nàng đang cảnh cáo chúng ta, để chúng ta thận trọng đối đãi với việc
này, hoặc là hiện tại hạ quyết tâm, tiêu diệt tận gốc cây thực vật kia, hoặc là về sau xuất hiện
bất kỳ quả đắng gì, đều tự chúng ta hứng chịu."
"Nói qua thì cũng phải nói lại, An Nhiên kia không hiện ra mặt nhưng thực tế tâm cơ cũng quá thâm
trầm, nếu hiện tại chúng ta rút cây thực vật biến dị kia thì có khả năng chẳng những chúng ta mất
đi một mảnh rừng rậm biến dị, mà còn phải đánh một trận với căn cứ Võ Xuyên, như vậy mới có thể hủy
hoại cây thực vật kia."
Có một người quản lý nói thẳng, phảng phất như hắn đã bất mãn với Bách Hoa thành rất lâu.
"Bách Hoa thành bề ngoài đáp ứng liên hợp với chúng ta cùng tấn công về phía nam, nhưng trêи thực
tế từ trước tới nay đều là hai căn cứ tự tiến hành, vấn đề của từng người thì tự giải
quyết, nơi nào có chút thành ý chứ?
Chúng ta muốn dùng người máy đối tinh hoa của Phấn hoa của bọn họ, nhưng bọn họ
làm thế nào? Quay lưng đã làm một đám người máy đào quặng. "
"Bằng không hiện tại trước tiên chúng ta mặc kệ cây thực vật biến dị của căn cứ Võ Xuyên, tiếp tục
đánh nhau với Bách Hoa thành?"
A Miểu không kiên nhẫn đánh gãy người kia nói, nếu đã có nhiều ý kiến như vậy, thì dứt khoát sao
không xé rách liên minh này đi, tiếp tục đối đầu với Bách Hoa thành? Dù sao ý của người kia cũng có
ý lại liên minh với căn cứ Võ Xuyên một lần nữa, vì thế A Miểu cười lạnh nói.
"Ta thấy căn cứ chúng ta, trong tối ngoài sáng đấu với Bách Hoa thành nhiều năm như
vậy, có minh có ám, trước sau đã lấy được chỗ tốt nào của Bách Hoa thành chưa, ta không rõ
mấy người các ngươi vì sao vẫn còn muốn tiếp tục muốn đánh? Hiện tại vấn đề mà căn cứ chúng
ta gặp được đã không liên quan tới Bách Hoa thành, tư tưởng của các ngươi theo quán tính luôn nhằm
vào quan hệ liên minh của chúng ta và Bách Hoa thành, sẽ tạo thành tổn hại nghiêm trọng, hiện tại
chúng ta phải đối phó chính là căn cứ Võ Xuyên!"
"Được rồi, đừng ồn ào nữa!"
Trần Triều Hỉ ngồi trêи ghế nhíu mày nhìn mấy người thuộc hạ, có người rõ ràng không phục với lời A
Miểu nói, vì thế Trần Triều Hỉ giơ tay, ngăn mọi người đang tranh chấp lại, nói rõ cái nhìn của
mình đối với chuyện này.
"A Miểu nói cũng không sai, hiện tại chúng ta không cần so đo thái độ của Bách Hoa thành, bởi vì
thái độ của chính chúng ta không chính xác, ta biết các ngươi ảo tưởng căn cứ Võ Xuyên thật sự có
thể tạo ra một khu rừng rậm biến dị, làm cho căn cứ chúng ta nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với sự
công kϊƈɦ mãnh liệt của đám động vật biến dị, nhưng sự tình sao có thể phát triển tốt như vậy được?
Căn cứ Võ Xuyên nếu có vũ khí tốt như vậy thì chỉ sợ điều đầu tiên làm là thâu tóm căn cứ Kim Môn
của chúng ta."