Sở dĩ ba đứa nhỏ hôm nay có thể đi ra khỏi bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em bởi vì rốt
cuộc dị năng của A Văn cũng tăng thêm một ít, có thể truyền tống bọn họ bị vây khốn từ trong bệnh
viện ra ngoài.
Kết quả ra được không phải trở lại Thiên Viên Sơn mà chỉ là truyền tống ra bên ngoài cách bệnh viện
vài con phố.
Nhưng cũng có chút cao hứng đó là đám động vật biến dị đã đi bao vây bệnh viện bảo vệ bà mẹ và trẻ
em, con phố bên ngoài này không có chút tung tích nào của chúng.
Trừ bỏ một vài cây thực vật biến dị kéo chút hơi tàn sinh trưởng ở trong hang ổ của động vật biến
dị ra, thì động vật đều như nước chảy bèo trôi, trùng trùng điệp điệp chạy tới bao vây bệnh viện.
Oa Oa nhún nhún vai, rốt cuộc tìm được một chiếc áo màu đỏ không in hình heo, nàng
mặc luôn lên người, cổ áo cũng chưa thèm bẻ ra, nói với A Văn:
"Ngươi nói đi, đã qua vài tháng rồi, viết chữ "cửa" kia cũng chỉ có thể đưa chúng ta ra khỏi bệnh
viện, như này thì tới khi nào chúng ta mới có thể về nhà? Mẹ mỏng manh của ta kia, phỏng chừng vì
nhớ ta mà tương tư thành bệnh mất!"
Thành ngữ dùng không tồi nha! Oa Oa cảm thấy mình thật giỏi, hắc ảnh phía sau nàng dần dần nồng
đậm, Mộ Phong bất đắc dĩ giúp Oa Oa bẻ lại cổ áo, sau đó cúi đầu hỏi:
"Có đói bụng không?" "Không đói bụng!"
Oa Oa vung tay lên, sau đó quay đầu nhìn Mộ Phong, kỳ quái hỏi:
"Tại sao ngươi lại ra đây? Hiện tại ta không có nguy hiểm gì, cũng không đói bụng nha!"
Mộ Phong rũ mắt, che đậy một tia bất đắc dĩ bên trong, hắn có thể tự do biến hóa từ trạng thái bóng
dáng thành thực thể đã bao lâu, Oa Oa vẫn luôn không phát hiện ra, chờ nàng cảm thấy nguy hiểm mới
gọi hắn ra thì không biết đứa nhỏ này đã chết bao nhiêu lần rồi.
Không sai, Oa Oa đã không thể khống chế được hắn, nhưng nàng bận rộn, không phát hiện ra thôi.
"Ta đi tìm chút đồ ăn cho các ngươi!"
Nói xong, Mộ Phong không màng sự phản đối của Oa Oa mà hóa thành một làn khói đen bay đi rồi.
Trong khoảng thời gian này, ba đứa nhỏ có thể sống sót được không bị động vật biến dị lấy làm thức
ăn, cũng không bị đói chết thật sự là do Mộ Phong, hắn không chỉ thay ba đứa nhỏ giải quyết biển
động vật biến dị mà còn giúp bọn nhỏ tìm đồ ăn thức uống.
Tuy rằng mạt thế đã mấy năm, Tương thành đã bị lăn lộn hoàn toàn thay đổi, nhưng nói thế nào thì
trước mạt thế đây cũng là một thành thị cấp tỉnh, đồ ăn vật tư vẫn còn có thể dùng được, ví dụ như
bánh quy được đóng gói hút chân không, còn một số thực phẩm có hạn sử dụng rất lâu.
Tương thành lớn như vậy, với lượng dân cư đã từng sinh hoạt tại đây, Mộ Phong luôn có thể tìm ra
được một chút đồ vật.
Hắn đi không lâu, Oa Oa vẫn ở trong cửa hàng thời trang trẻ em lục tung rồi đẩy ra mấy cái thùng
nhỏ.
"A Văn, A Võ, nhanh tới đây, nơi này có mấy cái thùng có đồ đạc này!" Tiếng nói vừa dứt, thì một
con chuột to như một con mèo vọt vào trong cửa hàng thời trang đầy tro bụi, Oa Oa vừa thấy vậy liền
bỏ mặc mấy cái thùng,
rút kiếm ra vọt lên.
Nàng cùng A Văn, A Võ đều là những đứa trẻ sinh sau khi mạt thế tới, tất nhiên thể chất tốt hơn rất
nhiều so với những đứa trẻ sinh khác, vô luận là tốc độ phản ứng, sự nhanh nhẹn hay thể chất, đều
cao hơn nhiều.
Hơn nữa, ba đứa nhỏ cùng cảnh ngộ, trải qua vài tháng này, ngày ngày đấu tranh với động vật biến
dị, tố chất thân thể không ngừng được tăng cao.
Oa Oa ra tay, con chuột biến dị mới chỉ to bằng con mèo kia sao có thể so với những con chuột to
như con tê giác ở trong bệnh viện được, thể tích không chỉ nhỏ hơn mà da lông cũng mềm mại hơn,
nàng cầm kiếm chém hai ba cái đã giải quyết xong.