Dây mây biến dị kia vặn vẹo cuốn lấy ba đứa nhỏ, quay cuồng trong không trung, một đám chuột nhảy
lên nóc nhà muốn vọt tới cắn ba đứa đều vồ hụt vì dây mây đung đưa.
Sau đó Oa Oa cầm đao liều mạng chém vài cái vào dây mây, chém một cái nó vặn sang bên này, chém một
cái nữa nó vặn sang bên khác, chậm rãi vặn vẹo tới nơi Oa Oa muốn, nàng dùng sức chém đứt thân cây
làm ba đứa lăn xuống ban công khu nhà đối diện.
Oa Oa nhanh chóng chém đứt đám dây mây đang cuốn ở eo nàng, thoát khỏi gông cùm xiềng
xích của dây mây, sau đó dẫm lên một đám dây đang uốn éo dưới đất tới gần A Văn và A Võ.
Tiếp theo Oa Oa cấp tốc đá hết những đám dây mây ở ban công xuống dưới, thuận lợi
chạy trốn thành công.
"Mộ Phong đã trở lại!"
Vừa mới dời trận địa, Oa Oa vui sướиɠ nhìn một mảnh sương mù màu đen đang bay tới trêи không trung,
sau đó nàng đứng trêи ban công, vung vẩy bàn tay còn cầm đao lên, Mộ Phong bay tới, dừng trêи ban
công, nhìn đám nhỏ, rồi lại nhìn nóc nhà đối diện, toàn là chuột biến dị.
Hắn cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu Oa Oa, rồi đưa một túi lương khô cho Oa Oa.
Đối với đám động vật biến dị nhỏ kia Mộ Phong không chút nào lo lắng chúng sẽ thương tổn tới Oa Oa,
nha đầu này thực sự rất tinh quái, trước ở Bách Hoa thành còn tạo cảnh gà bay chó sủa, hiện tại ở
nơi tràn ngập nguy cơ này, đối phó với mấy con chuột biến dị cũng không thành vấn đề đi.
"Ăn đi, sau đó ngủ một giấc, ta đi dọn dẹp những phiền toái kia một chút.!" Mộ Phong xoay người hạ
xuống ban công, dọn dẹp đám chuột đang vọt tới. Lần này A Văn truyền tống tới một khu biệt
thự nhỏ, trong phòng có giường đệm, thích hợp cho mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi.
Giết chóc nửa ngày thật vất vả mới rửa sạch sẽ đám động vật biến dị chung quanh, thừa dị đám động
vật chưa ngửi thấy mùi người, rốt cuộc Mộ Phong đổi được chút thời gian nghỉ ngơi, hắn trở về biệt
thự, nhìn ba đứa nhỏ.
A Văn và A Võ đều đã ngủ, không biết A Văn từ nơi nào tìm được một cây son đỏ, hắn viết chữ "cửa"
tràn ngập vách tường.
Nhưng thật đáng tiếc, không một cái "cửa" nào có thể mở ra, dị năng của A Văn tựa hồ cần rất nhiều
năng lượng, mà dị năng đặc thù giống như hắn, vô pháp dựa vào hấp thu tinh hạch để bổ sung năng
lượng, hắn phải ăn uống no đủ mới được.
Sau đó Mộ Phong đi tìm Oa Oa, đứa nhỏ này đang ôm một cây kiếm, ngồi trong góc ngủ gật, nhìn đứa
nhỏ tìm nơi nghỉ ngơi đều là ở góc tam giác an toàn, còn bày ra tư thế phòng thủ, làm Mộ Phong mềm
lòng tới rối tinh rối mù.
Nha đầu kia nhìn kiều khí như vậy, từ nhỏ lại nghịch ngợm, không có nước để tắm rửa cũng không
sao, đói bụng cũng không việc gì, thấy động vật biến dị chỉ khẽ cắn môi rồi cầm đao vung
lên chiến đấu, rõ ràng chưa từng rời xa cha mẹ, nhưng cũng biết hiện tại rơi vào tình huống như
này, có kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, cho nên chưa từng gào khóc gọi mẹ.
Mộ Phong đau lòng đứa nhỏ cho nên hắn nhất định phải đưa Oa Oa trả lại tận tay cho An Nhiên mới có
thể an tâm.
Hắn ngồi xổm xuống, vươn bàn tay tràn đầy vết máu muốn chạm vào khuôn mặt của Oa Oa
nhưng nghĩ lại, hắn rút tay lại xoa xoa vết máu lên hắc y của mình rồi mới bế Oa Oa đang ngủ ngật
trong trạng thái phòng thủ lên.