Dưới khu nhà cao tầng rất nhiều người đang tụ tập, có người còn cho con trẻ ngồi lên cổ đứng dưới
nhìn vọng lên sân khấu còn chưa hoàn thành, họ còn vô cùng cao hứng, vô cùng náo nhiệt nhìn Tĩnh
Huyên đang diễn tập.
Tuy rằng nàng còn mặc quần áo bình thường, chưa mặc diễn phục, nhưng mọi người vẫn nhìn phá lệ chăm
chú, nhật tử như vậy, ở bất luận căn cứ nào đều không có.
Mọi người đều sinh hoạt trong hốt hoảng, sống sót còn có vẻ xa xỉ, làm gì có người nào ca hát múa
quạt cho bọn họ xem? Chỉ có múa đao thì còn có a.
"Ma ma, vì sao mọi người lại hóa vàng mã trêи mặt đất a?"
Tựa hồ Oa Oa nhìn thấy hình ảnh này ở trong đầu của ai đó, chỉ vào nơi ít người ven đường, có người
cầm một cái bồn ra, ném tiền giấy vào trong, đứa nhỏ hỏi An Nhiên:
"Có phải bọn họ đang bái thần hay không?"
"Bọn họ hẳn là đang tế bái cho người thân đã chết của mình."
An Nhiên nhìn theo hướng ngón tay Oa Oa chỉ, quả nhiên đang có một ít người đang quỳ gối ở ven
đường, trước mặt để một chậu than, ném vào trong đó một chút quần áo cùng tiền giây, sau
đó lau đi nước mắt trêи mặt. "Ma ma, vì sao lại đốt đồ vật cho người thân đã chết?"
Oa Oa có chút không hiểu hỏi.
"Tế bái chính là đem thân nhân đã chết cúng bái như thần linh hay sao?" "Tính chất không giống
nhau."
An Nhiên đứng lên ôm lấy Oa Oa, có chút cảm khái nói:
"Đây là một loại phương thức tưởng niệm đối với thân nhân, hay đối với người mình coi trọng, khác
với bái thần, bọn họ chỉ cần một ngày, quang minh chính đại tưởng niệm một người."
Sau đó cầm lấy vũ khí, mặc vào áo giáp, tiếp tục cuộc chiến sinh tồn ở mạt thế.
Nhìn những người đang hóa vàng mã dưới tầng, An Nhiên có chút động dung, ngày mai
chính là ngày may mắn còn sống sót, hôm nay mọi người tiễn đi người vãng sanh, sau khi chia tay,
ngày mai ăn tết.
Nàng cũng không biết đến tột cùng ngày may mắn còn tồn tại này do ai nhắc tới, nhưng
khi tới căn cứ Diệu Dương, bọn người Bàn Tử lúc ấy nói phải mọi người cùng nhau trải qua
ngày này, sau đó mấy năm tiếp theo ngày này trở thành một ngày quan trọng, tổ chức càng lúc
càng long trọng. Sau đó, tới buổi sáng hôm sau, mới sáng sớm, người hóa vàng ở ven đường càng lúc
càng nhiều, thanh âm khóc thút thít dần vang, có người chỉ thấp thấp khóc nức nở, có người gáo khóc
lớn tiếng, có người vừa hóa vàng mã vừa kể ra những gì mình cùng thân nhân mình đã trải qua, có
người mặt vô biểu tình nhưng trong mắt mang theo sự đau đớn kịch liệt.
Ngày nay ba năm trước, mạt thế tiến đến, ngày này ba năm trước nhân loại trở thành một chủng tộc
bất hạnh, sự chia lìa, sự đau khổ, sự hối hận của ba
năm cứ đến ngày này lại được mở màn, rời bỏ họ là những người rất quan trọng, mà khai đao với bọn
họ cũng là những người quan trọng nhất bên người.
Lúc ấy không thể từ biệt, hiện tại cuộc sống yến ổn hơn cũng chỉ có thể dùng phương thức này, nói
một tiếng "tạm biệt" với người quan trọng kia mà thôi.
Không bao giờ gặp lại, quãng đời còn lại ta sẽ tiếp tục nỗ lực, mong người an tâm.
Trêи mặt đường gồ ghề lồi lõm, cỏ xanh sinh trưởng hỗn độn, có người đứng dậy trong
đám người đang khóc, vung tay, tung lên một đống tiền giấy, tiền giấy phiêu linh
trong không khí thanh lạnh, người khóc vợ ơi, chồng ơi, có người khóc kêu mẹ ơi, ba ơi, sau
đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn, làm Oa Oa ở trêи tầng cao không
có người để tưởng niệm cũng nhịn không được gào khóc lên.
An Nhiên kinh ngạc nhìn Oa oa, ngồi bật dậy từ trêи giường hỏi: "Bảo bối, con làm sao vậy, con khóc
cái gì a?"
"Con cũng không biết a!!!"
Oa Oa vẫn mặc chiếc áo ngủ nhỏ, ngồi trong chăn, hai mắt nhắm lại khóc thét lên.
"Quá bi thương, ma ma, rất nhiều rất nhiều cảm xúc, thật bi thương a!!!"