Hồ Trinh nghe xong tràn ngập cảm khái, A Văn trưởng thành đạo lý kia nàng là một
người mẹ cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, A Văn lại nghĩ được
thông thấu mà đứa nhỏ còn bé như vậy, sinh cùng ngày cùng tháng với Oa Oa, lại có thể hiểu chuyện
như vậy, thoạt nhìn còn minh bạch đạo lý hơn Oa Oa rất nhiều, tương lai thành tựu nhất định sẽ bất
phàm.
Lại nhìn sang a Võ tuy rằng chất phác hơn a Văn nhưng nếu có thể chịu đựng được đầm mưa dãi nắng ở
bờ sông này thì làm sao có thể kém hơn a Văn được.
Trong lòng Hồ Trinh chua xót nhưng lại cảm thấy tràn ngập kiêu ngạo đối với hai đứa con mình, loại
tâm tình này giống như tất cả những người làm cha làm mẹ khi nhìn thấy đứa nhỏ của mình trải qua
nhân sinh gập ghềnh mà trưởng thành.
Cuồng phong ở bờ sông gào thét nhiệt độ trong không khí đã thấp hơn so với hôm qua sắc trời dần dần
ám xuống, gió lạnh quấn lấy những tảng mây ở chân trời tàn sát bừa bãi xuống đại địa, những đứa nhỏ
đứng dưới cuồng phong ở bờ sông cứ như vậy trở thành một truyền kỳ của Bách Hoa thành.
Mùa đông tới việc tấn công về phía Nam đã bắt đầu dừng lại chờ đầu xuân lại tiếp tục.
Mọi người vừa đàm luận về A Võ vừa lục tục trở về Thiên Viên Sơn, nơi này vốn là căn cứ phụ thuộc
của Bách Hoa thành tại chiến dịch tấn công việc phía Nam nó đảm đương như một trạm trung chuyển
quan trọng, toàn bộ dị năng giả cùng với nhóm chuyên gia đều về căn cứ Thiên Viên Sơn để tạm nghỉ
ngơi. Sau đó sẽ đi nhờ những chuyến xe của Tiểu Chu Thành về những căn cứ phụ thuộc của từng người.
Vì thuận tiện cho những người này, thẻ tinh hạch đã được gửi đến cho họ, mỗi người đều được lĩnh
một tấm thẻ tinh hạch trong mỗi tấm thẻ đều có số lượng tinh hạch nhất định.
Số lượng khen thưởng rất phong phú tương xứng với những vất vả mà nhóm dị năng giả đã
đổi lấy, những người có tấm thẻ này, có thể 1-2 năm ở trong căn cứ ăn no chờ chết, gì cũng không
cần làm.
Mọi người như mây tụ mây tan, đăng ký xong, nhận thẻ tinh hạch rồi rời đi Thiên Viên Sơn về với căn
cứ của mình, chờ đợi đầu xuân sang năm Bách Hoa thành triệu hồi một lần nữa.
An Nhiên lai mang theo Oa Oa cùng mẹ con Hồ Trinh, Tiểu Bạc Hà ở lại căn cứ Thiên Viên Sơn,
như vậy thuận tiện cho Chiến Luyện những lúc nghỉ phép trở về thăm các nàng.
Trong căn cứ vô cùng náo nhiệt, mọi người bắt đầu chuẩn bị trải qua mùa đông.
Những người may mắn còn sống sót từ khi mạt thế bắt đầu, đã xem cái ngày mà mạt thế
tiến đến kia trở thành một ngày đau thương cũng như là một ngày may mắn, may mắn còn sống sót, là
ngày quan trọng nhất mỗi năm một lần, giống như ăn tết.
May mắn còn có thể sống thêm một ngày, may mắn trải qua một năm còn có thể sống sót, cho nên không
phải là ngày đáng giá để vui mừng hay sao. "Ma ma, mẹ xem kia mọi người thật náo nhiệt a."
Trêи tòa nhà bò đây dây mây, Oa Oa đứng ở cửa kính sát mắt đất nhìn mặt đường gồ ghề phía dưới, có
người đang dựng lên một cái sân khấu, có một người phụ nữ đang đứng phía dưới, mặc một chiếc áo
lông vũ, cầm cây quạt lông vũ đang chuẩn bị múa hát, nhìn từ xa trông khá quen mắt.
"Ma ma, kia có phải là dì Tĩnh Huyên hay không a?"
An Nhiên ngồi trêи ban công chơi di động nghe Oa Oa nói vậy, nghiêng đầu nhìn xuống, xuyên qua cành
cành lá lá nàng thấy quả nhiên là Tĩnh Huyên đang chuẩn bị biểu diễn trêи sân khấu.
Nàng gật đầu:
"Đúng vậy, dì Tĩnh Huyên đang chuẩn bị lễ hội đi. "
Lúc trước nàng có nghe Bàn Tử thông bao qua chuyện này, nhưng lúc ấy An Nhiên còn ở bờ sông, không
cho việc này là việc lớn gì, trước mắt về phương diện vui chơi giải trí đều giao cho Tĩnh Huyên,
thấy mọi người còn đang dựng sân khấu, nhìn thoáng qua có khả năng sáng mai là làm xong, nhưng biểu
diện thì phải tối mai mới bắt đầu.