Thân là mẹ của A Võ, Hồ Trinh gấp muốn chết, nàng tự biết đứa nhỏ của mình có mấy cân mấy lạng. Nếu
bởi vì A Võ không thể bám trụ được con cá sấu biến dị này dẫn tới thương vong cho người khác A Võ
không phải tội nhân thiên cổ hay sao, Hồ Trinh cũng sẽ bị thế nhân mắng chết.
"Cứ như vậy đi, không cần nói nhiều."
An Nhiên dứt khoát nói, đưa ra thái độ với Hồ Trinh đang muốn ngăn cản, nàng nhìn về phía A Võ, ôn
nhủ hỏi:
"Con làm hết sức được không?" "Được a!"
Tuy rằng A Võ nho nhỏ nhưng thập phần thông tuệ, bất quá tính cách của nó chân chất không cổ linh
tinh quái như Oa oa, lại không có chỉ số thông minh nghịch thiên như A Văn, ngược lại có cảm giác
thật thà chịu thương chịu khó.
Mọi người bắt đầu nói nhỏ, không tín nhiệm hay chỉ trỏ A Võ, là trong lòng đứa nhỏ có chút phức
tạp, nó sẽ tận lực, nó muốn chứng minh điều này.
Chiến Luyện đi tới, không nói thêm gì với quyết định của An Nhiên, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu A Võ nói:
"Không có việc gì, không cần có áp lực, ta cũng sẽ ở chỗ này."
Tuy nói việc không cho con cá sấu biến dị lên bờ hiện tại là do A Võ phụ trách nhưng dị năng của
đứa nhỏ không đủ mạnh dưới sông lại có không ít cá biến dị bò lên bờ, đặc biệt là chỗ phân nhánh
sông có không ít cá biến dị bị ngăn ở đây. Chúng sẽ bò lên bờ nên tạm thời nơi này còn cần người
giám sát.
Cho nên dị năng giả hệ thổ cùng hệ thủy đang chuẩn bị rút lui chờ mùa đông qua còn
dị năng giả hệ kim và hệ hỏa thì chia một bộ phận ở nơi này tiếp tục săn giết cá biến dị, nhưng nếu
mùa đông qua đi, chỉ cần con cá sấu biến dị kia không chết, Chiến Luyện và An Nhiên đều sẽ ở chỗ
này.
Huống chi chờ mùa đông qua, Bách Hoa thành vẫn còn tiếp tục tấn công về phía nam, nơi này sẽ chỉ để
một mình A Võ trấn giữ.
Sự tình đã định, người ở lại đều là những người tất yếu, mọi người đều quay trở về,
A Võ ở lại bờ sông, trải qua những ngày làm cá sấu biến dị
đóng băng.
Rất nhiều người đều nói, căn bản A Võ không biết chính mình đang gánh vác cái gì, cũng có
người nói hành động này của An Nhiên là qua loa, nhưng mặc kệ như thế nào, thì
việc để một đứa nhỏ không ngừng đóng băng cá sấu biến dị chỉ có một mình An Nhiên là làm
được.
Lời nàng đã nói ra, mọi người không duy trì cũng phải duy trì.
Sau khi đám đông rời đi, Oa Oa nắm tay A Văn tiến đến hỏi A Võ:
"Oa, A Võ từ hôm nay trở đi, ngươi phải ở bờ sông đúng không? Vậy ngươi có phải sẽ biến thành hòn
vọng phu hay không?"
"Đại khái như vậy."
A Võ nắm lấy tay Oa Oa có chút không tha.
"Về sau ngươi và ca ca phải thường xuyên tới tìm ta chơi a." "Đương nhiên a."
Oa Oa cười hì hì đung đưa tay A Võ.
"Vậy ngươi cần gì? Ta và A Văn sẽ mang tới cho ngươi." "Chắc cần một cái lều."
A Văn cũng dắt lấy bàn tay còn lại của A Võ, cơ trì nhìn đệ đệ thấp hơn mình một đoạn này, rất có
phong phạm đại ca răn dạy A Võ.
"Tuy rằng dì An Nhiên đã an bài ngươi làm một việc mà rất nhiều người không thể tưởng tượng được
nhưng trời giáng sứ mệnh cho người nào thì nhất định sẽ khiến hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc
về thể xác, trong lúc ngươi đông lạnh cá sấu biến dị thì đồng thời cũng không ngừng
rèn luyện dị năng của mình, vài chục năm, tuy ngươi chỉ làm một chuyện nhưng bằng đó
thời gian nhất định năng lực thông thiên so với những người cùng lứa tuổi hiện tại ngươi đã
vượt trước một bước, có thể đuổi kịp và vượt qua cả chúng ta."