Nhưng mà Hồ Trinh bới tung trong kho sách cũng không tìm thấy tung tích của A Văn.
Nàng nhờ người hỏi A Võ, A Võ nói, A Văn cùng Oa Oa đã đi tới căn cứ Kim Môn đi rồi, đã đi
rồi?
Bất đắc dĩ, Hồ Trinh chỉ có thể vội vã quay lại tìm An Nhiên, An Nhiên trầm mặc nghĩ nghĩ, nhìn Hồ
Trinh trầm ngâm nói:
"Hiện tại ngươi tới tìm ta, ta cũng không biết nên giải quyết như thế nào, mấy năm nay, hai đứa nhỏ
kia có nơi nào không đi qua sao? Nơi hai đứa nó đi tới sợ là còn nhiều hơn so với số hoa ta trồng
kia, hiện giờ chỉ có thể chờ hai đứa nó trở về, bằng không chúng ta mà đi tìm cũng không phải
chuyện đơn giản như việc mẹ đi tìm con."
Mấy năm nay, năng lực của An Nhiên tăng trưởng rất nhanh nhưng vì cấp bậc của thực vật biến dị cũng
tăng trưởng rất nhanh, khu vực nàng có thể khống chế cũng không rộng hơn những năm trước là bao,
nàng khống chế thực vật biến dị ăn thịt đám động vật biến dị dưới nền đất, lại phải
đối kháng với tang thi ở phía nam, còn khống chế chúng không được ăn thịt người, nàng đã sớm bị
đóng đinh ở phía nam này rồi.
Hơn nữa, hiện tại A Văn và Oa Oa chỉ chạy tới căn cứ Kim Môn, người khác không biết chuyện này, Hồ
Trinh vội vàng tìm An Nhiên nghĩ cách, nếu An Nhiên thật sự đi tìm thì sẽ biến thành vấn đề giữa
hai cỗ thế lực lớn nhất ở mạt thế.
Mấy năm nay, bởi vì nam bắc được trông coi cận thận, con người rốt cuộc mới có nơi dừng chân, ai
cũng không dám đánh vỡ cân bằng không dễ mới có này, nếu có chút giao dịch gì đều phải khách khách
khí khí.
Nhưng với bộ dạng lịch sự văn nhã của A Văn kia thì Hồ Trinh thật sự không thể
tưởng tượng được hắn phải cùng với hãn nữ Trần Lam trong truyền thuyết tranh đoạt vị trí
thủ lĩnh của căn cứ Kim Môn, cái này làm Hồ Trinh gấp tới độ sắp khóc.
Vương Mỹ Lệ của căn cứ Ngũ Lý Hương vội vàng xuyên qua những bồn hoa đi vào trong sân nhà An Nhiên,
trêи tay bà cầm một tập ảnh chụp.
An Nhiên thấy vậy cũng mặc kệ an ủi Hồ Trinh, xoay người đón tiếp Vương Mỹ Lệ đi mất.
Quý sinh sản vừa tới, căn cứ Kim Môn cũng những thế lực nhỏ ở phương Bắc bị thực vật vây khốn còn
may mắn, nhưng ở phương Nam này thì giống như điên rồi, tưng đàn từng đàn động vật biến dị vọt tới
bơi qua sông.
Vì thế, mấy năm nay, vì gây khó khăn cho động vật biến dị qua sông, cứ tới mỗi quý sinh sản, bọn họ
không thể không mở cửa sông để nước sông dâng lên ngăn cản không ít động vật biến dị bơi qua sông.
Nhưng sau khi mạt thế, dường như tất cả con người, động vật, thực vật đều như vượt mọi trở ngại,
không có mấy động vật không biết bơi, phần lớn bọn chúng đều có thể qua sông.
Nhưng vì mực nước sống lên cao, cá biến dị cũng không bị tụ lại dưới nước, con cá
sấu biến dị kia cũng có nước, bơi cực kỳ vui sướиɠ, nhưng một khi nó bơi đến bờ bắc thì A Võ sẽ
đông lạnh nó, bất đắc dĩ nó chỉ có thể bơi sang phía nam, dẫn tới đám động vật biến dị ở phía Nam
cũng tổn hao khá nhiều.
Nước sông chảy từ phía tây của căn cứ Thời Đại, rẽ nhánh qua phía bắc của Tiểu Chu thành sau đó
vòng qua căn cứ Ngũ Lý Hương cuối cùng nhập vào biến rộng, dưới sống có rất nhiều cá biến dị chưa
kịp lớn cứ như vậy chảy ra biển rộng.
"An Nhiên, có việc rất kỳ quái, ngài xem xem."
Vương Mỹ Lệ vừa đi vào sân nhà An Nhiên đã giao cho nàng tập ảnh chụp trong tay.
Ảnh chụp từ flycam, trực tiếp gửi về căn cứ Ngũ Lý Hương, hiện tại về khoa học kỹ
thuật những căn cứ phụ thuộc Bách Hoa thành không thể đuổi kịp căn cứ Kim Môn nhưng bọn họ
vẫn có kỹ thuật về máy bay không người lái này.