An Nhiên nhận lấy tập ảnh chụp trong tay Vương Mỹ Lệ, nhìn kỹ từng tấm từng tấm, mày nàng dần dần
nhăn lại.
Ảnh chụp một mảng rừng rậm rạp, có rất nhiều cây cối biến dị, phiến rừng này ở sát bờ biển, trước
đó không có vấn đề gì xảy ra,
Nhưng trong bức ảnh, cây cối bên trong ngã trái ngã phải, giống như bị thứ gì đó nặng nề đè lên vùi
dập, khi flycam bay qua nhiều lần còn không mọc ra được.
An Nhiên nắm chặt bức ảnh chụp, suy nghĩ tầm nhìn bay qua muôn sông nghìn núi, từ Bách Hoa thành
tới bờ đông.
Thực vật ở bờ đông không tổn thất nhiều lắm, thân cành của chúng sau bị dập nát có thể khôi phục
lại với tốc độ nhanh chóng, cho nên dựa vào tốc độ này tới xem, chúng bị tập kϊƈɦ với diện tích lớn
như vậy hẳn là phát sinh không bao lâu.
Diên tích bị tập kϊƈɦ cực kỳ rộng lớn tới trình độ làm người tặc lưỡi. An Nhiên mở to mắt, nói với
Hồ Trinh đang đứng bên cạnh:
"Trinh tỷ, làm phiền tỷ đi gọi chồng ta một chút."
"Làm sao vậy? Có phải xuất hiện đại quái vật ở mặt đông hay không?" Không chờ Hồ Trinh gật đầu đi
gọi người, Vương Mỹ Lệ vội vàng nói: "Mấy năm nay, chúng ta luôn tăng cường phòng bị ở bờ đông,
ngươi cũng biết, trước khi mạt thé, con người mới chỉ tiến vào giai đoạn khởi đầu khi thăm dò hải
dương, vùng duyên hải này là trọng điểm theo dõi, nếu thật sự xuất hiện con cá sấu biến dị thứ hai
thì chúng ta đi đâu để tìm một A Võ thứ hai chứ?"
"Thật sự là phiến toái, ta cảm thấy không hẳn là con cá sấu thứ 2." Ánh mắt An Nhiên nhìn về phía
xa xa.
"Nói không chừng là cá voi biến dị gì đó."
Phạm vi bị phá hoại thật sự rất rộng, độ phá hoại còn nhiều hơn so với con cá sấu biến dị kia tạo
thành, giống loài lớn nhất có thể biến dị trong biển ước chừng là cá voi, cho nên An Nhiên mới đưa
ra phỏng đoán xấu nhất.
Nào biết, nàng vừa thuận miệng nói ra, khuôn mặt của Hồ Trinh còn chưa ra tới cửa và Vương Mỹ Lệ
vẫn đứng trong sân trở nên trắng bệch, cá voi biến dị a .... Nếu loài này lên bờ, chỉ một con thôi
thì con người có không gian đứng thẳng hay sao?
"Ta. chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vương Mỹ Lệ hỏi An Nhiên, nháy mắt trong đầu nàng hiện lên rất nhiều kế hoạch ứng đối, hàng năm bọn
họ đều đã tiến hành bắt giết không ít tôm cá dưới sông, tích lũy không ít kinh nghiệm chiến đấu với
động vật thủy sinh, nếu thật sự có cá voi biến dị lên bờ, Vương Mỹ Lệ không có ý tưởng bỏ thành
chạy trốn mà còn lên kế hoạch chiến đấu bắt giết được nó.
An Nhiên trả lại những bức ảnh chụp cho Vương Mỹ Lệ, nàng xoay người ngồi xuống ghế đá bên cạnh,
chiếc váy dài xếp ly rơi xuống mặt cỏ, che lên một đóa hoa màu hồng nhạt, đóa hoa kia ra sức lắc lư
cành lá, chui ra từ dưới váy, giãn ra cành lá đón lấy ánh mặt trời.
"Không phải vội vàng, đem tin tức này truyền tới cho căn cứ Kim Môn, đường ven biển
rất dài, căn cứ Kim Môn cũng có bờ đông, để xem bọn họ giải quyết phiền toái này như thế nào."
Nghĩ một lát An Nhiên lại nói:
"Chúng ta phải vận dụng lực lượng mà mạt thế này đưa cho chúng ta, thời gian A Võ ở phía nam đã đủ
dài, để nó đi dạo tới phía đông cũng được."
"A Võ mà đi thì con cá sấu biến dị kia phải làm sao bây giờ?"
Nghe An Nhiên nói vậy, chân mày Vương Mỹ Lệ nhăn lại rất sâu, không phải nàng cảm thấy phía bờ đông
không quan trọng, cũng không phải thấy năng lực hiện tại của bọn họ không giết được con cá sấu biến
dị kia, nhưng con cá sấu này canh giữ dưới sông, động vật muốn qua sông thì nó chính là cửa ảnh đầu
tiên và khó khăn nhất của bọn chúng.