Vừa tới quý sinh sản, đám rắn, chuột, bọ, kiến liền tràn lan, càng gần bờ sông, thực vật hàng năm
bị cá biến dị tiêu hao cho nên cấp bậc không cao, thực lực không đủ, rất nhiều động vật biến dị sẽ
tìm nơi này để sinh sống, ăn thịt người, cũng ăn cả thực vật biến dị.
"Đội phó Lạc!"
Vương Mỹ Lệ ngồi xổm dưới mặt đất, đầu đầy mồ hôi, thấy Lạc Phi Phàm mặc đồ ngụy trang hạng năng
cưỡi xe máy Chiến Thần tới, giống như gặp được vị cứu tinh, cao hứng đứng lên nói:
"Đội phó Lạc, dưới sàn xe của chúng ta như bị mắc kẹt thứ gi đó, xe không thể đi được, làm sao bây
giờ?"
"Cô ở tại chỗ chờ cứu viện, còn Tiểu Bạc Hà, theo ta đi, con cá sấu biến dị kia muốn rã đông."
Lạc Phi Phàm chưa xuống xe, trực tiếp lái xe tới bên cạnh cửa sổ xe, dưới bóng râm màu xanh thẫm,
hắn kéo ra cặp kính râm màu đen trêи mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười anh tuấn.
Hiện giờ Tiểu Bạc Hà cũng đã trưởng thành hơn, nhưng không khác trước là bao, bộ dạng giờ khoảng
15-16 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp như chạm ngọc, mái tóc đen dài được buộc lên bằng một chiếc chun màu
cà phê, bàn tay ôm lấy cánh tay, ngồi ngay ngắn sau xe.
Lạc Phi Phàm vẫn ngồi trêи xe máy, đôi tay gối lên cửa sổ xe nhìn Tiểu Bạc Hà đang âm trầm ở bên
trong, lặp lại một lần:
"Này, nha đầu, ngươi theo ta đi, xe đỗ ở đây chờ cứu viện." Sau đó, Lạc Phi Phàm lại nói:
"Nếu muộn, con cá sấu kia lên bờ, ngươi và ta đều không thể giải thích với An Nhiên."
Đưa An Nhiên ra lúc này Tiểu Bạc Hà mới chớp chớp đôi mắt, cả người tử khí trầm trầm, phảng phất
như được rót sức sống, nghiêng đầu nhìn Lạc Phi Phàm.
Vương Mỹ Lệ còn đang nâng một bên xe lên, muốn xuống xe, chỉ có thể xuống phía Lạc Phi Phàm.
Hắn rút tay về, lái xe máy ra một chút, đỗ xe rồi xoay người nhìn về phía sau.
Tiểu Bạc Hà đã mở cửa xuống xe, quần da đen bọc lấy cặp chân tinh tế cân xứng, phía dưới đi một đôi
giày da màu cà phê, trêи người mặc một chiếc áo gió được làm bằng da của động vật biến dị, dây lưng
được làm bằng da của mãng xà biến dị.
Nhìn bộ quần áo thời thượng mặc trêи người Tiểu Bạc Hà, từng kiện từng kiện đều là tinh phẩm, đao
thương bất nhập, nước lửa bất xâm, thực sự là người bên cạnh An Nhiên, dùng trang bị gì đều là đồ
tốt.
Thấy Tiểu Bạc Hà đi tới, Lạc Phi Phàm xoay người, tay nắm chặt tay lái nói:
"Đi lên nào, chúng ta cần phải nhanh lên!"
Còn chưa dứt lời, hắn cảm thấy một cỗ kình phong đánh úp lại, hắn âm thầm cả kinh,
xoay người một cái, bỏ xe, nhảy ra, lúc rơi xuống mặt đất, tập trung nhìn lại thấy Tiểu Bạc Hà đã
dùng khuôn mặt vô biểu tình lên xe máy của hắn.
"Này , nha đầu, còn ta thì sao?"
Lạc Phi Phàm đuổi theo sau, Tiểu Bạc Hà đã nổ máy xe, biến mất khỏi tầm mắt, hắn đuổi theo mấy mét,
thấy không đuổi kịp chỉ có thể dừng lại, hai tay làm thành một chiếc loa hô lên với bóng dáng của
Tiểu Bạc Hà:
"Đi dọc theo đường lớn, đừng càn quấy gây xung đột với đám binh lính kia đó, có gì xảy ra thì chờ
ta trở về xử lý.!"
Trả lời hắn là Vương Mỹ Lệ ở phía sau lưng còn đang nâng một bên xe ô tô, thấy khuôn mặt bất đắc dĩ
của hắn, nàng cười ha ha nói:
"Như thế nào, đường đường là đội phó Lạc, là người với lực chiến đấu xếp thứ 2 trong Bách Hoa
thành, vậy mà bị một cô bé đoạt xe, chuyện này truyền ra thì. chậc chậc."