"Ai có thể làm gì được nàng ấy chứ?"
Lạc Phi Phàm cũng tự tại, khoanh tay nhún vai đứng tại chỗ.
"Nơi này ở trong phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, ai có thể làm gì được Bạc Hà? Ngay cả An Nhiên
cũng vậy, náng luyến tiếc a."
Không có người sẽ nói nửa câu không phải với Tiểu Bạc Hà, nhưng từ trước tới nay nàng đều không coi
ai ra gì, không hề có tôn ti, cũng không có người nào cảm thấy hành vi của nàng có gì không ổn cả.
Tuy rằng mọi người không rõ ràng chuyện trong quá khứ, cũng không hiểu Tiểu Bạc Hà đã từng tao ngộ
cái gì.
Khi mà mọi người nhận thức nàng, nàng đã như vậy, động tay một cái ngay cả Chiến Luyện cũng công
kϊƈɦ nói chi là Lạc Phi Phàm?
Vương Mỹ Lệ không dám nói gì, Lạc Phi Phàm cũng vậy, bất quá không phải Lạc Phi Phàm không dám mà
là đại khái hắn cũng luyến tiếc.
Từ khi nàng còn nhỏ hắn đã nhìn nàng từng chút từng chút biến thành bộ dạng ít nói ít cười như ngày
hôm nay, toàn bộ Bách Hoa thành đều biết, từ trước tới nay Tiểu Bạc Hà không bao giờ tiếp xúc thân
mật với bất kỳ người đàn ông nào, dù chạm vào một sợi tóc hay một mảnh góc áo cũng không được.
Khi Lạc Phi Phàm đến đón Tiểu Bạc Hà, hắn cũng đã sớm tiên liệu được kết cục sẽ như thế này, nhưng
bất quá hắn cho rằng ít nhất nàng sẽ nói một
tiếng với hắn, như muốn xe của hắn hay gì đó, nhưng không nghĩ tới nàng lời cũng lười nói, trực
tiếp công kϊƈɦ hắn.
Bất đắc dĩ a, trừ bất đắc dĩ ra hắn còn có thể nói gì, hắn lắc đầu nhìn Vương Mỹ Lệ, sau đó ngẩng
đầu nhìn trời, nơi này cây cối rất rậm rạp, không cảm thụ rõ được thời tiết có nóng bức hay không,
hắn lo lắng một mình Tiểu Bạc Hà tới bờ sông sẽ không trị được con cá sấu biến dị kia.
"Đội phó Lạc, nếu không, ngài giúp ta sửa xe đi?"
Mắt thấy đội cứu viện còn chưa tới, Vương Mỹ Lệ nóng nảy, buông chiếc xe xuống, vỗ tay phủi bụi,
ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn Lạc Phi Phàm.
Lạc Phi Phàm lại nhếch miệng cười với nàng.
"Chỉ sợ không được rồi, ta chạy bộ về bờ sông đây, phiền ngài ở chỗ này tiếp tục chờ cứu viện."
Trong lòng có chút nôn nóng, nhưng trêи mặt lại không biểu hiện, hắn xoay người, chạy bộ tới bờ
sông, nơi này cách bờ sông khoảng nửa giờ đi xe, cách căn cứ Thiên Viên Sơn mấy giờ xe, cứu viện
chỉ sợ chốc lát sẽ không tới được, hắn phải nhanh chân một chút tới bờ sông thôi.
"Này "
Vương Mỹ Lệ duỗi tay nhìn thân ảnh dần xa của Lạc Phi Phàm, giữ lại cũng uổng phí,
chỉ có thể thu tay lầm bầm lầu bầu nói:
"Gấp cái gì chứ? Con cá sấu kia có lên bờ cũng chưa bao giờ thấy hắn gấp gáp như vậy!"
Cũng không phải như vậy sao? Đội phó Lạc trong truyền thuyết luôn có tư thái bình tĩnh, hắn ở bên
Chiến Luyện vĩnh viễn sẽ là người ấn xuống Chiến Luyện vốn nóng nảy, lúc này chạy còn nhanh hơn
thỏ, đúng là hiếm thấy mà.
Quãng đường mất nửa giờ đi xe, Lạc Phi Phàm dùng 40 để chạy tới bờ sông, hắn thở
hồng hộc, mồ hôi đầm đìa thẫm đẫm thân thể, hai tay chống đầu gối, lập tức chung quanh có không ít
binh lính xông tới.
Nhưng binh lính này đều đã từng tập huấn ở căn cứ Thời Đại sau đó được phái tới đóng giữ ở bờ sông.
Lạc Phi Phàm phất tay, hắn cảm thấy mình thở ra được cả phổi, cự tuyệt những người bên cạnh nâng
dậy, hắn chỉ hỏi:
"Nha đầu kia đâu?
Hỏi xong lại sợ một số tân binh mới tới không hiểu, vì thể lặp lại.
"Tiểu Bạc Hà, người ở bên cạnh An Nhiên, luôn mặc một thân quần áo đen, giống như nữ quỷ a."
Mọi người chỉ chỉ về hướng bờ sông, để tự Lạc Phi Phàm đi xem.