Gió ở bờ sông rất lớn, trường kỳ đấu tranh với cá biến dị dưới lòng sông, bọn họ không ngừng đúc
kết kinh nghiệm, đội ngũ quân đội đóng quân đã xây dựng một doanh địa để huấn luyện cũng như sinh
hoạt ở đây, còn có đài quan sát thời thời khắc khắc giám thị biến hóa dưới sông.
Trong thời gian quý sinh sản, mực nước sông lên cao, nước sông càng chảy xiết, con cá sấu biến dị
càng thêm khổng lồ hơn, đứng từ đầu phảng phất như nhìn không thấy đuôi, nó đang giãy giụa dưới
lòng sông.
Tiểu Bạc Hà đứng ở bờ sông, vô số động vật biến dị đang bơi trêи sông, mà con cá sấu kia đã hoàn
toàn bị rã đông, nó ngẩng cao đầu, quẫy một cái mang theo nước sông cùng vô số cá và động vật biến
dị bắn về hướng Tiểu Bạc Hà.
Lạc Phi Phàm vừa thấy vậy trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng vọt lên, mọi người cũng
chạy theo sau hắn, nhưng còn chưa chạy tới bên người Tiểu Bạc Hà thì con cá sấu dưới sông kia khựng
lại, phảng phất như đụng phải thứ gông cùm xiềng xích khó lường nào đó, thân thể cao lớn run rẩy,
ngã vào trong lòng sông, quay đầu bò về hướng bờ nam.
Nhưng khi thân thể nó rơi xuống nước tạo lên một đợt sóng thần tràn tới, đột nhiên làm mọi
người không kịp phòng ngừa, Lạc Phi Phàm chạy tới trước khi ngọn sóng ập xuống, hắn ôm lấy
eo Tiểu Bạc Hà chạy về hướng cánh rừng dày đặc.
Nhưng chưa chạy được vài bước thì đầu hắn ong ong lên, chỉ cảm thấy choáng váng, hắn
ôm cả Tiểu Bạc Hà ngã xuống mặt đất.
Nàng không thích bị người khác nhất là đàn ông chạm vào mình, nếu không phải cấp bậc dị năng của
Lạc Phi Phàm quá cao thì giờ phút này hắn không chỉ choáng váng đầu đơn giản như này, mà bộ não có
thể bị trực tiếp lấy ra, kết cục biến thành kẻ ngốc.
Ngọn sóng ập xuống bao trùm lên hai người dưới mặt đất khi đợt sóng rút về cuốn theo hai người
xuống nước.
"Xong rồi!!!"
Tướng sĩ xông tới vừa thấy vậy nhanh chóng hô lớn:
"Cứu người! Cứu người, nhanh lên! Đội phó Lạc và Tiểu Bạc Hà đều rơi xuống nước rồi!"
Trong nước rất nhiều cá biến dị, cuồn cuộn ở đầu sóng, Lạc Phi Phàm vẫn ôm chặt eo Tiểu Bạc Hà, sắc
mặt nàng tái nhợt, không nói một lời, trừng mắt nhìn Lạc Phi Phàm, phảng phất như giờ phút sinh tử
này không có quan hệ gì tới nàng, tuy nàng và hắn đang phập phồng dưới cơn sóng triều nhưng trong
lòng nàng chỉ muốn chui vào đầu óc hắn để hắn buông nàng ra. "Đừng náo loạn nữa, đầu ta đau muốn
chết!!!"
Dưới dòng nước chảy xiết, Lạc Phi Phàm dùng một tay ôm Tiểu Bạc Hà lúc chìm lúc nổi, hắn tung một
quyền đánh bay một con cá biến dị vừa vọt tới, mắt lại thấy một con khác đang mở mồm to như một bồn
máu xông tới, hắn nhét một hỏa cầu vào trong miệng nó, sau đó rút chiếc đai lưng làm bàng da mãng
xà biến dị ở thắt lưng Tiểu Bạc Hà ra, cột hai người lại với nhau.
Đầu thật sự quá mức đau đớn nhưng làm sao có thể buông nha đầu này ra được!
Hắn ôm lấy nàng, trôi theo dòng nước cuồn cuộn về hướng đông, vừa bơi vừa chiến đấu với đàn cá biến
dị, thấy phía trước là cửa biển, dường như có một cục đá nhô lên khỏi mặt nước, tuy rằng không thể
lên bờ nhưng cũng có thể ngăn cản hắn và nàng trôi về hướng đông, vì thể hắn kéo theo Tiểu Bạc Hà
bơi về phía cục đá, nói với nàng:
"Ngươi đi lên đi, dưới nước cá quá nhiều, dù quần áo chúng ta có đao thương bất nhập
nhưng sớm hay muộn cũng bị đám cá biến dị này ăn tươi nuốt sống mất."
Tiểu Bạc Hà không nói chuyện, mái tóc dài của nàng đã hỗn độn, sắc mặt phát xanh, môi trắng bệch,
bởi vì thân thể dán sát vào Lạc Phi Phàm cho nên tay chân đã xuất hiện hiện tượng co rút.
May mắn là mặc bộ quần áo này nếu không hai người đã sớm treo.