"Ta không làm gì ngươi cả, ta chỉ muốn ngươi ngủ trêи giường thôi, đừng ngủ dưới đất!"
Thấy Tiểu Bạc Hà giãy giụa kịch liệt Lạc Phi Phàm cũng nóng nảy, ấn nàng xuống, lớn tiếng nói:
"Ta không biết trước kia ngươi gặp phải việc gì, nhưng mọi thứ đều đã đi qua, tất cả đều đã qua,
nên quên hết những việc trước kia, toàn hộ quên hết đi, bắt đầu lại một lần nữa, Bạc Hà, ngươi phải
học cách quên đi."
"Ta không biết ngươi đang nói gì, buông tay ra!"
Nàng liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới lật được người, nàng dùng cả tay lẫn chân bò về phía mép
giường, lại bị Lạc Phi Phàm kéo về, hắn ôm nàng từ phía sau, gắt gao nắm lấy cánh tay đang múa may
của hàng, cùng nằm trêи giường, hắn dùng thanh âm trầm thấp dỗ dành nàng.
"Đừng sợ, ta sẽ không làm bất luận việc gì mà ngươi không muốn, ngươi ngoan ngoãn nằm trêи giường
ngủ đi nhé, Bạc Hà, đừng sợ, hiện tại ngươi có năng lực bảo vệ chính mình, bất luận người nào làm
ngươi không vui, ngươi đều có thể giết chết, chúng ta không phải sợ hãi nhé."
Hắn dỗ dành nàng, không thương tổn nàng, không bỏ đi, cứ như vậy vây nàng trêи giường, nhất quyết
bắt nàng ngủ trêи giường, trong lòng Tiểu Bạc Hà phẫn nộ giống như nước sông cuồn cuộn chảy liên
miên không dứt.
Nàng chỉ có lúc nào ở cùng tỷ tỷ và Oa Oa mới có thể ngủ trêи giường, còn những lúc khác phần lớn
sẽ cuộn người trong góc, duy trì một loại tư thái cảnh giác nửa ngủ nửa tỉnh.
Cũng không phải nàng nhớ tới những việc bi thảm đã từng phát sinh mà chỉ là tư thế này làm nàng
thấy an tâm mà thôi.
Nhưng nàng có phẫn nộ thì như thế nào? Nàng không thể đánh lại được Lạc Phi Phàm, cũng chỉ có thể
biểu hiện nội tâm cuồn cuộn bằng việc giãy giụa, sau đó chậm rãi chậm rãi nàng mệt mỏi, dù nàng có
thét chói tai hay giãy giụa như thế nào thì người kia vẫn ôm nàng vây nàng đến gắt gao, hai tay của
hắn như một vòng kìm sắt, bắt lấy cổ tay nàng, ôm nàng, làm nàng không thể nhúc
nhích dù chỉ một chút.
Chậm rãi, Tiểu Bạc Hà yên lặng xuống, nàng mệt mỏi, sau đó gối lên cánh tay của Lạc Phi Phàm không
còn phẫn nộ nữa, dần dần, nàng giống như đứa nhỏ, gây rối náo loạn mệt mỏi xong, cứ như vậy ngủ
mất.
Giấc ngủ này rất dài rất dài, chờ tới lúc nàng lật người tỉnh lại thì Lạc Phi Phàm đã ngồi ở mép
giường, bắt đầu thay quần áo.
"Ta đánh thức ngươi sao?"
Lạc Phi Phàm đã thay một chiếc áo thun màu xanh lục, vốn dĩ đưa lưng về phía Tiểu Bạc Hà hiện tại
xoay người lại, tay chống ở đầu giường, bám vào người nàng nhìn thẳng vào mặt nàng, cười tươi như
ánh nắng tươi đẹp. "Ngươi cũng nên rời giường, ta mang ngươi ra ngoài chạy bộ được không?" "Không
đi."
Nàng nghiêng đầu, né tránh hơi thở của Lạc Phi Phàm phả vào mặt nàng, xán lạn của hắn chiếu vào âm
u của nàng làm nàng có cảm giác mình không còn nơi nào để che giấu.
"Nhanh đứng lên thay quần áo nào, bằng không ta giúp ngươi đổi cũng được."
Lạc Phi Phàm cúi đầu thở sâu, chóp mũi dán vào mặt nàng, cười ác liệt. "Ta rất vui nếu được như
vậy."
Trêи giường đệm mềm mại, Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu, trở mình trêи giường, lạnh nhạt rời
giường, nàng không cần đổi quần áo, dù ăn cơm hay ngủ nàng đều mặc bộ đồ đen trêи người này.
Bời vì dù da của động vật biến dị cho nên rất dễ khô, lúc nàng tắm rửa thuận tiện
giặt sạch, rồi phơi một chút, chờ nàng tắm xong bộ quần áo này đã khô.
Lạc Phi Phàm nhìn nàng, rồi duỗi tay sửa sửa lại cổ áo cho nàng, lôi kéo nàng tới chiếc bàn bên
cạnh, đẩy một khay đồ ăn nhìn nàng nói:
"Ăn trước đi đã, ăn xong chúng ta ra bờ sông một chút."