Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1254

Tiểu Bạc Hà không nói chuyện, rũ mắt nhìn khay đồ ăn trêи bàn, nhẹ nhàng thở dài, nàng duỗi tay cầm

một quả táo, thong thả ăn.

Ăn xong Lạc Phi Phàm mang nàng ra bờ sông, dọc đường đi, hắn đều lôi kéo tay nàng, nàng không thể

tránh thoát được, bên cạnh có rất nhiều binh linh đi tới đi lui, dùng ánh mắt ám muội nhìn hai

người họ, với biểu tình "Rốt cuộc đã hiểu."

Đối mặt với dạng này, Tiểu Bạc Hà không nghĩ giải thích, nàng cũng sẽ không giải

thích, trong tam quan của nàng, cái gọi là ánh mắt cùng nhàn ngôn toái ngữ của thế nhân không tạo

thành chút thương tổn nào với nàng, thực sự công kϊƈɦ nàng mới được xem như thương tổn.

Mà đối với việc Lạc Phi Phàm tới gần nàng, ngay từ lúc đầu nàng đã cự tuyệt cho tới bây giờ đã sinh

ra một loại cảm giác bất đắc dĩ thật sâu.

"Bạc Hà, ngươi có phát hiện ra hay không, hiện tại ta nắm tay ngươi, ngươi sẽ không bị co rút nữa."

Gió ở bờ sông rất lớn, Lạc Phi Phàm nắm tay Tiểu Bạc Hà nhảy lên một cục đá, ở cách đó không xa có

một đám binh lính đang đánh giết động vật biến dị, hắn xoay người lại, kéo nàng lên trêи cục đá,

hỏi:

"Cho nên ta có phải thường xuyên nắm tay ngươi, ôm ngươi nhiều thêm một chút thì ngươi



có thể chậm rãi quen thuộc ta không."

Tiểu Bạc Hà không nói gì, nàng thật đang chậm rãi quen thuộc với Lạc Phi Phàm, loại trạng thái này

không biết là tốt hay không nữa, trong nội tâm của nàng kỳ thực đang cự tuyệt nhưng thân thể của

nàng đang dần dần tiếp nhận hắn.

"Đội phó Lạc, đội phó Lạc, con cá sấu đã xuống nước, nó xuống nước rồi!!!"

Có một quân nhân cõng theo một bộ máy bộ đàm trêи lưng giống như một chú Teletubbie chạy tới, hô

lớn:

"Đội trưởng Chiến Luyện báo ta thông báo với ngài, cá sấu biến dị đã xuống nước!"

Cuối cùng sau nhiều ngày, con cá sấu biến dị phiền toái kia, vẫn luôn xoay quanh ở bờ sông, bị

Chiến Luyện mang theo người xua đuổi không cho nó di chuyển lên bờ Bắc nhưng nó sống chết không

muốn xuống nước, mãi tới vừa rồi, rốt cuộc lăn lộn mệt mỏi nó mới trở lại dưới sông.

Ánh mắt Lạc Phi Phàm nheo lại, hắn duỗi tay cầm lấy đầu vai của Tiểu Bạc Hà nói với nàng:

"Ta mang ngươi đi lên ngọn hải đăng nhé."

Ngọn hải đăng kia chính là nơi gần bờ sông nhất, ở trêи đó có thể nhìn thấy nơi rất xa, Tiểu Bạc Hà

lên đó sẽ có tầm nhìn rất tốt để khống chế con cá sấu biến dị.



Hắn nắm tay Tiểu Bạc Hà, hai người chạy như điên về phía ngọn hải đăng, Lạc Phi Phàm vừa chạy vừa

đặt hai ngón tay lên môi huýt sáo.

Tiếng huýt sao khi dài khi ngắn đều có quy luật, nhóm quân nhân nghe theo tiếng sao làm mệnh lệnh

hành động, khi Lạc Phi Phàm mang theo Tiểu Bạc Hà chạy tới ngọn hải đăng thì, từng tốp từng tốp

quân nhân chạy ra khỏi quân doanh đi về bờ sông.

Cũng có người tới thông báo cho những dị năng tự do bên ngoài doanh địa, hiện tại yêu cầu bọn họ

phối hợp đánh giết động vật biến dị.

Bởi vì cá sấu biến dị đã xuống nước, thể tích của nó lại lớn như vậy, tất yếu sẽ tạo ra mực nước

tràn bờ, dưới sông có rất nhiều động vật biến dị cùng cá biến dị, sẽ thừa dịp mực nước dâng

lên để lên bờ, cho nên cần phải có lượng nhân lực lớn tới chống đỡ dọn dẹp.

Nước sống đang rít gào, nhấc lên một con sóng dữ, va đập vào tảng đá trêи bờ, nước vang tung tóe

động vật biến dị ở khắp nơi, mọi người cũng xông lên, một mảnh nhốn nháo náo nhiệt.

Tiểu Bạc Hà đứng trêи ngọn hải đăng, Lạc Phi Phàm duỗi tay ôm lấy nàng, dặn dò:

"Tự chiếu cố mình nhé, ta ở ngay phía dưới, nói được đi." "Được."

Nàng đáp ứng, hắn liền buông nàng ra, đi xuống giết động vật biến dị và cá biến dị.
Bình Luận (0)
Comment