Bởi vì ở phương nam cũng không thờ phụng cường giả vi tôn, cho nên rất nhiều quý nữ mới dám công 
khai xa lánh Tiểu Bạc Hà, dẫn tới ma ma của
Chiến An Tâm, không thể không cưỡng chế cấy khái niệm "cường giả vi tôn" vào cảm nhận của những 
người phía nam.
Ở phương nam, cũng không có gút mắt phức tạp về quyền thế, trong cảm nhận chung của mọi người, 
cường giả duy nhất của bọn họ chính là An Nhiên.
Toàn bộ các căn cứ và đoàn đội đều dựa vào An Nhiên để sinh tồn, ai có dị tâm sẽ lọt vào sự công 
kϊƈɦ của toàn thể mọi người.
Thậm chí người trong nhà có nói 1 câu không phải về An Nhiên sẽ lọt vào sự trách cứ của chính người 
trong nhà, bởi vì tai mắt của An Nhiên đâu đâu cũng có, nếu không cẩn thận làm An Nhiên nghe thấy 
thì xong rồi, cả nhà sợ tại họa ngập đầu.
Cho nên ở phương nam, hoàn cảnh xã hội rất ổn định, trừ bỏ vài ba cô quý nữ hay thích sinh sự 
ra thì mọi người rất trung tâm, mâu thuẫn chủ yếu chính là việc tấn công về phía 
nam vào mỗi năm, đó là đại sự mọi mâu thuẫn đều vì tài nguyên mà dựng lên.
Nhưng ở phương bắc, bọn họ không có nguy hiểm từ động vật biến dị và tang thi ở phía nam mà uy hϊế͙p͙ 
duy nhất của bọn họ chính là cây cối biến dị sinh trưởng khắp nơi, từ trước tới nay, người 
phương bắc chỉ sinh sống trong phạm vi sinh tồn của mình nghĩ cách giải quyết vấn đề thực vật  
biến dị này.
Cho nên bọn họ không có mâu thuẫn thống nhất, lại không có người nào được coi là cường giả được tất 
cả mọi người thờ phụng, dần dà, sinh sống trong hoàn cảnh sinh hoạt an nhàn tạo ra rất nhiều người 
có ý nghĩ kỳ lạ mang dã tâm bừng bừng.
Ví dụ như Đinh Tu Khiết này,
Còn phụ nữ và trẻ nhỏ ư, dù sao dân cư hiện tại cũng bùng nổ, phụ nữ không có thì 
lại tìm, vì vậy trẻ nhỏ cũng không thiếu, có ngược đãi giết chết một đám, thì những phụ nữ trở 
thành máy móc sinh ɖu͙ƈ cũng sẽ lại nhanh chóng sinh ra một đám, ở phương bắc này, vĩnh viễn không 
cần lo lắng vấn đề không thể kéo dài chủng tộc.
Trần Lam cúi đấu xuống, nàng rũ mắt, trong đầu nàng bỗng hiện lên những cảnh tưởng phụ nữ và trẻ em 
ở phương nam như thế nào, nàng nhíu mày, nhanh chóng phản ứng lại, hình ảnh xuất hiện trong đầu này 
chính là Chiến An Tâm đang cấy vào khái nam nữ bình đẳng trong đầu nàng.
Vì thế bỗng nhiên Trần Lam ngẩng đầu, lạnh lùng nói Chiến An Tâm đang cười doanh doanh đứng ở đối 
diện:
"Không cần tùy tiện thay đối ý nghĩ của ta! Đi ra ngoài!" "Nàng hung dữ với ta ~~~"
Khuôn mặt nhỏ của Chiến An Tâm suy sụp, nàng nghiêng đầu, đáng thương hề hề nhìn Hứa A Văn đi tới.
"Ngươi thấy đó, ta thích nàng như vậy, thế mà nàng hung dữ với ta." "Nàng không đúng." 
Hứa A Văn bất đắc dĩ đi lên phía trước, đứng giữa Chiến An Tâm và Trần Lam, dùng ngữ điệu tràn ngập 
sủng nịnh ứng phó với Chiến An Tâm sau đó quay đầu lắc đầu với Trần Lam.
"Ngươi chớ chọc Oa Oa."
Bởi vì hậu quả nàng nhận được sẽ không thể gánh vác được! Trần Lam lại tức giận, chỉ vào Chiến An 
Tâm, dậm chân nói:
"Nàng không hỏi ý kiến của ta đã xâm nhập vào đầu óc ta, còn mạnh mẽ cấy vào khái niên nam nữ bình 
đẳng, ta sao có thể không mắng nàng?"
Đây là đạo lý gì? Trần Lam sắp bị đám người phương nam này làm tức chết rồi, không thể vì Chiến An 
Tâm là người thừa kế duy nhất của Bách Hoa thành liền không có nguyên tắc bao che cho nàng ấy đi?
Vẻ mặt A Văn rất khó xử, hắn duỗi tay, đưa Trần Lam sang một bên, nhìn biểu tình sung sướиɠ khi 
người gặp họa của Oa Oa hắn thở dài nói:
"Ta cũng vì ngươi thôi, Oa Oa rất thích ngươi, nàng chỉ đang dùng phương thức của nàng nói cho 
ngươi về một thế giới không giống của ngươi, với người khác nàng cũng lười dạy cho họ khái niệm 
kia."
Sau đó, A Vàn dùng một ngữ điệu cực kỳ cực kỳ nghiêm túc dặn dò đứa nhỏ Trần Lam này:
"Ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không để bề ngoài của nàng lừa gạt, phải luôn có sự tôn kính trong 
tâm."