Trần Lam phản ứng lại rất nhanh, nàng bắn ra một thanh kim đao, trực tiếp đứng dậy, vọt lên.
A Văn ở sau lưng thấy thế, than, đứa nhỏ này thật sự không muốn sống nữa mà, dùng phương thức chiến
đấu giết địch 1000 thì tự tổn hại 800, tuy rằng có hiệu quả nhưng tất nhiên tự thân cũng bị thương
tích.
Vì thế hắn viết một chữ "Cửa" đi theo chuyển động bên người Trần Lam, thay nàng chắn vô số làn đạn
laser quanh thân.
Lại nhìn về chiếc xe bus nơi Chiến An Tâm đang ở, vô luận là cửa sổ hay kẹt cửa, đều đang ào ạt
chảy ra một mảng sương khói màu đen, mấy người đang giương súng bắn về chiếc xe bus, bỗng nhiên giơ
súng, nhằm vào đầu mình.
"Các ngươi làm gì vậy? Có phải điên rồi hay không?"
Có đồng bạn thấy vậy bắt đầu ra sức kêu gọi những người đang nhấc súng nhằm vào đầu mình, kết quả,
chính bọn họ cũng cảm thấy nhân sinh thật bi thương, hoặc là sống không hề có ý nghĩa, đột nhiên
trong đầu họ vô số những ý niệm đau buồn cuồn cuộn tuôn ra, cả đám người đều cầm lấy súng, ngón tay
móc vào cò súng, không muốn sống thêm trong cái thế giới không hề có ý nghĩa này nữa.
Ờ cái thời tiết âm u quỷ dị này, từ cửa sổ xe bus trong màn sương đen đang tuôn ra kia chợt phụt ra
vài đạo hắc ảnh, trực tiếp nhằm vào những chiếc xe chung quanh.
Màn sương đen che trời lan tới, không bao lâu toàn bộ hiện trường trở nên hỗn độn, tối om, duỗi bàn
tay không nhìn thấy năm ngón, chờ tới khi một làn gió lạnh thổi qua, xua tan bớt màn sương thì thi
thể đã nằm đầy đất.
Bả vai Trần Lam bị súng laser sượt qua, nàng đứng tại chỗ, vung đao tiêu diệt nốt một người cuối
cùng, rồi nàng vươn tay che lại vết thương ở trêи vai, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khe hở ngón
tay nàng.
Chiến An Tâm nhảy xuống xe, cao hứng nhặt mấy khẩu súng laser trêи mặt đất, sau lưng nàng, màn
sương đen vẫn đang lượn lờ, sau đó dần dần cô đọng lại dưới chân nàng trở thành một chiếc bóng màu
đen.
"Này, các ngươi nhanh xuống dưới đi, xem này, rất nhiều vũ khí, sau này có thể cầm chúng tiêu diệt
hết đám hỗn đản khi dễ các ngươi rồi!"
Hai tay nàng đều cầm vũ khí, nàng đứng tại chỗ, phất phất tay với đám người vâng
vâng dạ dạ trong xe.
Trần Lam nhíu mày, đi qua, nói với Chiến An Tâm:
"Vô dụng thôi, những người này, ngươi có cho bọn họ vũ khí thì họ cũng không dám giết người đâu."
Nói cho cùng thì trêи đời này vì sao sẽ phân chia giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, là bởi vì kẻ mạnh dám
làm, dám giết, mà kẻ yếu ngay từ lúc bắt đầu đã tự coi mình ở thế yếu, không dám nghĩ, không dám
làm.
Cho nên Trần Lam cũng không đồng ý với quan điểm của Chiến An Tâm, nàng cho rằng, nhưng người già
phụ nữ và trẻ em kia, căn bản không cần cứu, bởi vì có cứu những người này thì họ chỉ như đổi một
nơi mới, bọn họ vẫn giữ cách sống cũ, thậm chí ở nơi mới địa vị xã hội có khi còn thảm hại hơn so
với bây giờ.
Và cũng chỉ có Chiến An Tâm mới có năng lực làm cho nhiều người già, phụ nữ và trẻ em trốn đi như
vậy, nếu không những người này căn bản sẽ không chạy trốn.
Họ đã quen với việc mình là kẻ yếu, là kẻ vô dụng vì thế bọn họ trở thành kẻ yếu để mặc người khác
giẫm đạp.
"Ngươi nha, là thói quen ở phương bắc sao."
Chiến An Tâm lại không ủng hộ Trần Lam, nàng nở nụ cười tỏa nắng với Trần Lam.
"Kỳ thật, ngươi hẳn là nên đi tới phía nam của chúng ta một chút, cảm thụ tác phong hành sự của
người phương nam chúng ta đi, ở nơi đó, ngươi sẽ phát hiện, phụ nữ và trẻ em sẽ hạnh phúc như thế
nào, có tự do như thế nào."
Đừng nói phụ nữ có địa vị xã hội thấp chỉ có thể trở thành công cụ để phát tiết, mà ở phương nam,
trong bất luận một căn cứ nào nếu xuất hiện hành vi cưỡng bách phụ nữ, vô luận là quyền quý hay dị
năng giả cấp cao đều sẽ phải chịu trừng phạt.
Đây là điều Chiến An Tâm cực kỳ vừa lòng ở phương nam.