Trương Bác Huân đứng ở một bên, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn có thể làm cho các bà các mẹ 
đang ôm đứa nhỏ cũng phải mặt đỏ tim đập, nhưng hắn chỉ đứng lặng như vậy, ánh lửa trại bên người 
hừng hực thiêu đốt, làm biểu tình trêи mặt hắn có một loại tối tăm khôn kể.
Chốc lát sau, Lạc Phi Phàm đã nói chuyện xong với Bàn Tử, hắn vỗ vỗ vai Bàn Tử để y tiếp tục 
cuồng hoan, còn Lạc Phi Phàm quay đầu lại nhìn người đứng ở bên đống lửa kia, rõ ràng 
chung quanh vây một đống người nhưng vẫn cảm thấy cô đơn lẻ bóng.
Hắn thở dài, lắc đầu đi qua, nói với Trương Bác Huân: "Đuổi theo đi, phỏng chừng bọn họ còn chưa đi 
xa đâu."
Lôi Giang mang đi số lính của Đường Kiến Quân trong đó có toàn bộ dị năng giả hệ thủy và hệ mộc của 
ông ở trong quân đội, còn mang đi toàn bộ
vật tư, thậm chí mang theo cả Đường Ti Lạc.
Khi bọn họ ra khỏi tiểu khu đi diết Nhục hoa, Lôi Giang liền đi rồi, mà Đường Ti 
Lạc kia, nghe nói là chủ động đi theo hắn.
Bất quá đường trong Tương thành khá khó đi, Nhục hoa mới bị giết, Lôi Giang cũng không thể ra 
khỏi Tương thành nhanh như vậy, lúc này đuổi theo cũng có khả năng đuổi kịp.
Trương Bác Huân lại không nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn lộ ra sự cô đơn nồng  
đậm, hắn nhìn lên ngôi sao trêи bầu trời, cười một tiếng tràn ngập chua xót, lại cúi đầu, 
nhìn Lạc Phi Phàm, nói ra lời nói mang theo một mạt trống vắng:
"Người mà nàng chân chính muốn đuổi tới, là ngươi a!" Trêи mặt Lạc Phi Phàm có chút cảm giác trào 
phúng. "Nhưng ta không muốn đuổi."
Từ N năm trước, Lạc Phi Phàm đã nói rõ ràng với Đường Ti Lạc, hắn không có khả năng 
thích nàng, cả đời này chỉ xem nàng như một người em gái.
Hơn nữa Đường Ti Lạc này có đôi khi làm người khác ghét bỏ, từ khi An Nhiên xuất hiện, hành động, 
lời nói của Đường Ti Lạc mang phiền phức đối với An Nhiên, sau lại đến việc An Nhiên vì Triệu Như 
không chút do dự đuổi Đường Ti Lạc đi.
Từ lúc ấy bắt đầu Lạc Phi Phàm đã khắc sâu việc đề tỉnh lại mình, hắn phải xem lại thái độ của 
chính mình với Đường Ti Lạc, trước kia tuy rằng đã nói rất minh bạch, nhưng hành động chưa được 
tuyệt tình, để cho Đường Ti Lạc ngày càng lấn tới hắn chỉ có nhẫn nhịn, cho nên thái độ này của 
hắn, ngược lại làm Đường Ti Lạc không chết tâm.
Nói một câu không dễ nghe rằng, có đôi khi chính hắn cũng hận không thể cho Đường Ti Lạc mấy bàn 
tay, lúc trước bởi vì có Đường thúc, vì mặt mũi của ông, hiện tại Đường thúc đã không còn 
nữa, căn bản Lạc Phi Phàm không có cái nghĩa vụ quản lý Đường Ti Lạc.
Cho nên khi Trương Bác Huân có thể đuổi theo, hắn sẽ không nhúng tay đi quản chuyện này, hắn càng  
xen vào thì giữa ba người hắn, Đường Ti Lạc, Trương Bác Huân càng hỗn loạn rắc rối, đã là đại 
trương phu, đã kết thúc thì nên cắt đứt, cần gì phải chịu rối loạn này, hà tất cho Đường Ti Lạc một 
chút hy vọng vô vị chứ?
Ném xuống những lời này, Lạc Phi Phàm xoay người đi rồi, tối nay cao hứng, hắn muốn 
tiếp tục phỏng hỏa tiếp tục cuồng hoan.
Phía sau, Trương Bác Huân nhìn bóng dáng hắn rời đi, dữ dội tiêu sài, không chút nào 
ướt át bẩn thỉu, phảng phất như thật sự mặc kệ Đường Ti Lạc, Trương Bác Huân nghĩ nghĩ, mệt mỏi 
nhắm hai mắt lại, xoay người, gọi Phủ Tử, hai người nhảy lên xe, nhanh chóng lái xe ra cửa sau tiểu 
khu.
Có đôi khi, hắn hoài nghi, Lôi Giang mang Đường Ti Lạc đi, đối với nàng có phải lựa chọn chính xác 
hay không?
Tựa như lần cuối cùng hai người bọn họ cãi nhau, trước khi Đường Ti Lạc đuổi hắn đi đã nói, nàng 
tình nguyện lựa chọn Lôi Giang cũng không lựa chọn ở bên hắn!
Tuy rằng nhân phẩm của Lôi Giang không được, nhưng chính nàng nguyện ý a.
Trương Bác Huân ngồi trêи xe, có chút chần chờ, hắn nghĩ, thôi hắn chỉ đi xem, một lần cuối cùng 
này, hắn cũng chỉ là một con người, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.