Trương Bác Huân muốn nhìn Đường Ti Lạc một chút, có phải nàng tự nguyện đi theo Lôi
Giang hay không, nếu tự nguyện, hắn thả nàng đi.
Nếu không phải tự nguyện, hắn sẽ đưa nàng về, giao cho Lạc Phi Phàm, sau đó hắn rời đi, đến chân
trời góc bể, tìm nơi rốt cuộc không có tin tức gì của Đường Ti Lạc mà trốn đi.
Bởi vì nếu hắn không đi tới nơi xa một chút, hắn sợ chính mình một lần nữa phạm tiện, tiếp tục theo
đuổi Đường Ti Lạc!
Trương Bác Huân vội vàng đi không công đạo lấy nửa câu, còn lại những người quân nhân còn sống
trong đội của họ thì hoàn toàn giao cho Lạc Phi Phàm cung Chiến Luyện an bài, bất quá hai người yêu
cầu đối với nhóm quân nhân kia không cao, để họ phụ trách phòng thủ cho đám lão nhược bệnh tàn dựng
là được rồi.
Mà mấy người Lạc Phi Phàm cùng Bàn Tử kia, còn đang vui sướиɠ xoay chân vặn ʍôиɠ dưới ánh lửa đâu,
không cẩn thận một cái Lạc Phi Phàm đụng vào một người, quay đầu lại, trong mắt có chút nôn nóng,
nhưng trêи mặt vẫn tươi cười, nhìn người đứng bên cạnh hắn, Từ Lệ Nhi, nói: "Ngượng ngùng a, va
vào ngươi."
Từ Lệ Nhi cúi đầu, ngón tay nhéo góc áo, Lạc Phi Phàm nhìn nhìn rồi xoay người lại tìm đám người
Bàn Tử khiêu vũ, nhưng chợt khựng lại, cúi đầu, nhìn ống tay áo của mình bị Từ Lệ Nhi kia kéo lại,
hắn nhíu mày hỏi:
"Từ tiểu thư?"
"Đêm nay, ta có thể bồi ngươi..."
Từ Lệ Nhi ngẩng đầu lên, cong lên đôi mắt đính khuyên, mị thái tràn lan, ý từ trong lời nói này của
nàng, đã là đàn ông thì đều hiểu đi.
Lạc Phi Phàm lại chậm rãi gạt ra bàn tay đang kéo hắn, cười văn nhã nói: "Trước khi nói lời này,
ngươi hẳn là hỏi bạn trai ngươi ở phía sau trước đi." Phía sau hai người, Vương Uy đang đứng.
Từ Lệ Nhi bị cự tuyệt, đôi mắt mỹ lệ đột nhiên trợn to, đột nhiên quay đầu nhìn người phía sau đã
có thể đứng dậy, đi khắp nơi, Vương Uy, trêи mặt xấu hổ tràn ra.
"A Uy "
"Từ tiểu thư."
Vương Uy đã có thể miễn cưỡng đứng dậy đi vài bước, hắn không mặn không nhạt chào hỏi
qua Từ Lệ Nhi, rồi xoay người khập khiễng đi mất.
Hắn thật tiện, bò tới nơi này nghe góc tường cái gì?!
Từ Lệ Nhi kia sửng sốt trong chớp mắt, đi hai bước về phía Vương Uy đang cà nhắc cà nhắc, cuối
cùng cũng không đuổi theo, mà ngừng lại, xoay người, tìm Bàn Tử.
Nàng cùng Vương Uy đã không có khả năng tái hợp, lúc Vương Uy che chở cho nàng, nàng ta lại
vứt bỏ Vương Uy một mình bỏ chạy, nàng cùng Vương Uy cũng đã kết thúc, khi mạng của Vương
Uy chỉ có một hơi thở, muốn nhìn thấy nàng một chút, nàng ta lại nhân tâm tình sợ hãi
không muốn thấy hắn, sau khi cự tuyệt gặp nhau, phần tình cảm cuối cùng của hai ngươi cũng đã đứt
đoạn.
Lúc trước, căn bản Từ Lệ Nhi không nghĩ rằng nhìn Vương Uy kia còn thoi thóp cư nhiên sẽ có ngày
đứng lên đi được.
Nhưng có thể đi lại được thì có ích lợi gì, còn không phải bệnh ương ương cái gì đều không làm được
hay sao, hiện tại Vương Uy này chính là trói buộc kéo chân sau của toàn bộ đội ngũ, không có bất
luận tác dụng gì.
Từ Lệ Nhi đã không thể dựa vào hắn.
Căn cứ vào việc phân chia cấp bậc thành viên của đoàn đội này tới xem thì, Lạc Phi Phàm cùng Chiến
Luyện là tiên phong, là sức chiến đấu không thể nghĩ ngờ là cường đại nhất, toàn bộ đội ngũ đều
nghe hai người bọn họ chỉ huy.
Năng lực của An Nhiên tuy rằng thiên về phụ trợ, nhưng tác dụng của nàng rất lớn, cơ hồ có thể
khởi động phòng thủ của toàn bộ đội ngũ, cho nên Chiến Luyện và An Nhiên là một đôi, là
sự cần thiết, vô pháp có thể làm khó dễ từ giữa, vậy chỉ có Lạc Phi Phàm, Từ Lệ Nhi nghĩ có thể dựa
vào Lạc Phi Phàm là đường ra tốt nhất.
Nhưng hiện tại Lạc Phi Phàm không cần nàng ta.
Còn Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ, cũng coi như sức chiến đấu chủ yếu của đội ngũ, bởi vì số lượng dị
năng giả lực lượng là nhiều nhất, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đến con kiến còn tham sống,
cho nên nàng ....
Nhưng Vân Đào đã nói rõ không gần nữ sắc, Lương Tử Ngộ cùng Triệu Như kia là một đôi, còn những dị
năng giả lực lượng khác Từ Lệ Như lại chướng mắt.