"Cho nên, người hạ lệnh oanh tạc Hà Tây là Trần Triều Phát? Hiện tại y đã trốn đi?!"
Chiến Luyện chống một đầu gối xuống, ngồi xổm bên người Ngô Tư Miểu, duỗi tay, túm lấy đầu vai của
Ngô Tư Miểu, mày khóa gắt gao, hiển nhiên, hắn không có hứng thú đối kho tài nguyên trong
miệng Ngô Tư Miểu, ngược lại quan tâm đến hành tung của Trần Triều Phát.
Ngô Tư Miểu ngồi dưới đất hữu khí vô lực hừ một tiếng, tầng da thịt bị cắt vỡ ở cổ kia đặc biệt đặc
biệt đau a, không đợi hắn gật đầu, Chiến Luyện đã tạo ra một cái xích, trói hắn lên.
"Ngươi nói rất đúng, ngươi còn không thể chết được."
Chiến Luyện vỗ vỗ đầu vai Ngô Tư Miểu, dặn dò hắn vài tiếng:
"Chốc nữa sẽ có người đến đón ngươi, không đào sạch sẽ thông tin từ miệng ngươi thì
tốt nhất ngươi vẫn còn sống đi."
Hắn cảm thấy dưới da thịt của Ngô Tư Miểu, xương cốt kia đặc biệt cứng rắn, khẳng định là dị năng
giả hệ kim, chỉ cần nhìn thoáng qua Chiến Luyện
đã biết.
Vừa rồi Ngô Tư Miểu đã phun ra hết, người hạ lệnh oanh tạc là Trần Triều Phát, kỳ thật ngay từ
đầu những đoàn trưởng cùng Ngô Tư Miểu này có phản đối nhưng Trần Triều Phát một lời không
hợp liền giết, sau đó những đoàn trưởng thoát thân, không nghe lời y nói triệu tập thủ hạ xuống bao
vây bọn người Chiến Luyện.
Về lý thì có thể tha thứ, nhưng về tình thì sao có thể, người ở Hà Tây chết nhiều như vậy, rốt cuộc
ý nan bình.
Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm để tìm đám đoàn trưởng kia tính sổ mà tinh thần Trần
Triều Phát kia có vấn đề hiện tại hắn đang trốn vào đâu đó, ở cái khách sạn mấy chục tầng
này, nhiều phòng như vậy, nhiều ngóc ngách xó xỉnh như vậy, ai biết Trần Triều Phát trốn ở nơi
nào?
Chiến Luyện tính xuống tầng, tìm An Nhiên để An Nhiên phái hệ thống tình báo thực vật
của nàng ra để đi truy tra, nếu thả Trần Triều Phát kia mặc kệ không biết kẻ điên này sẽ làm ra cái
gì tới nữa.
Nhưng An Nhiên không biết hình dạng Trần Triều Phát như thế nào, ngày đó nàng tìm được Lôi Giang,
hắn đang cùng một người đàn ông nói chuyện, nghe nội dung thì biết người kia là Trần Triều Phát.
Nhưng lúc ấy căn bản An Nhiên không để Trần Triều Phát trong lòng, cũng không cảm thấy y là người
nguy hiểm như thế, lúc trước có Lôi Giang, bất luận kẻ nào cũng không cảm thấy y là một nhân vật
biến thái như vậy, thoạt nhìn y rất bình thường, mang một khuôn mặt khá đại chúng.
Cho nên căn bản An Nhiên không nhớ mặt của Trần Triều Phát, nàng mỗi ngày có rất nhiều việc phải
làm cho nên sẽ không nhớ mặt mọi người.
Nghe Chiến Luyện nói xong, An Nhiên ngồi ở phòng hội nghị ấm áp dễ chịu ở tầng 4 ôm Oa Oa trầm
mặc hỏi thực vật ở trong đại phú hào, thực vật ở đây, được chăm sóc cực kỳ kém cỏi a.
Ngẫm lại cũng đúng, đã là mạt thế, ai còn có tâm tư đi chiếu cố chăm sóc thực vật nữa? Ở hệ thống
điều hòa sưởi ấm trung tâm, rất nhiều thực vật đã mất nước mà chết, lần trước vì tìm Lôi Giang, An
Nhiên có làm sống lại một ít thực vật, nhưng đó đều không phải là thực vật biến dị, chỉ là một ít
thực vật bình thường.
An Nhiên vừa đi, chúng nó lại tiếp tục mất nước, muốn tìm một người xa lạ như Trần Triều Phát,
không phải việc dễ dàng.
Dây lục đằng màu xanh bắt đầu tràn lan ở trêи hành lang, bò lên từng góc tường, hay trần nhà, sau
đó An Nhiên dần dần đối với toàn bộ khách sạn này có một hiểu biết đại khái.
Nhưng là để cho thực vật bình thường sinh trưởng cần thổ nhưỡng, nhưng ở đây quá thiếu thốn,
thực vật trong khách sạn đều bị đặt trong chậu hoa, không gian trưởng thành của chúng rất
hữu hạn, cho nên tầm mắt của An Nhiên, có rất nhiều góc chết.