Toàn bộ người may mắn còn sống sót, đối mặt với sự tập kϊƈɦ đều trốn tránh ở trong
phòng không dám ra ngoài, dưới tình huống toàn bộ hệ thống camera bị tê liệt toàn diện, chỉ có một
mình An Nhiên mới nắm giữ được tình hình trong khách sạn, vì vậy Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm cùng
với đám người Chu Chính, toàn bộ ở trong phòng hội nghị chờ, chờ An Nhiên nói kết quả cho bọn hắn.
Nhưng mà, tuy rằng An Nhiên đã rất nỗ lực giục sinh thực vật, nhưng có một số nơi ở xó xỉnh hay
phòng ở trong khách sạn không hề có thực vật, thậm chí một cây cỏ cũng không có.
Nàng tìm từ ban ngày cho đến buổi tối, tìm mấy giờ liền cũng không tìm ra được Trần Triều Phát,
ngay cả Dương Tử Nhất cùng hai gã quân nhân đi theo cũng không biết đã trốn ở nơi nào.
Ngô Tư Miểu bị ép nói ra rất nhiều rất nhiều về căn cứ Kim Môn, đương nhiên những lời này rất nhiều
là lời dư thừa, nhưng từ những lời nói của hắn, mọi người có thể tổng kết ra, vốn dĩ Trần Triều
Phát đến căn cứ Diệu Dương đã mang theo không ít quân nhân tới đây.
Sau Lôi Giang lại mượn thế y thu không ít chư hầu, sau đó Dương Tử Nhất tới đón Trần Triều Phát
bằng máy bay còn mang theo rất nhiều quân nhân.
Cho nên Trần Triều Phát cũng không phải chiến đấu một mình.
Bàn Tử tung ta tung tăng, xông ra từ đường hầm được đào thông, chạy đến xem hoàn cảnh ở đại phú
hào.
Từ tầng 4 bị chôn vùi trong tuyết, hắn trực tiếp leo từ ban công tầng 4 đi vào, xoay quanh mấy
vòng, mang theo vài kiến trúc sư 70-80 đi về phía cây cối tươi tốt nhất.
Còn không đi vào phòng họp đã kinh hỉ hét lớn ở cửa:
"Nữ thần, nữ thần, nơi này thật là một khối địa bảo a, trách không được người ở
trong đại phú hào này không muốn ra ngoài, ngầm dưới này có một hầm khí mê - tan rất lớn,
điện cung cấp cho khách sạn này cùng với hệ thống sưởi ở đây đều dựa vào nó a."
Con người muốn sống thì phải ăn uống tiêu tiểu, người trong đại phú hào nhiều như vậy, mỗi ngày
chất thải ra đều chảy xuống hầm khí mê - tan, lại dùng một ít máy phát điện dùng dầu diezen, phỏng
chừng đại phù hào này có thể vẫn luôn có điện cùng hệ thống sưởi.
Hơn nửa nơi này có một hệ thống cung cấp nước sạch, giống như một nhà máy, bất quá chỉ là loại nhà
máy nhỏ, còn có vài dị năng giả hệ thủy cung cấp nước cho nên người ở nơi này có ăn có uống có điện
ai nguyện ý chạy ra bên ngoài băng thiên tuyết địa a?
An Nhiên ngồi ở thủ tọa nghe vậy, trong lòng có chút cảm thán, con người thật sự thông minh đến
cực điểm, trong thời tiết ác liệt như thế nào con người đều có thể nghĩ ra phương pháp
ứng phó, nếu không lục đục người lừa ta gạt với nhau, thì làm sao không thể cùng nhau vượt qua mùa
đông giá rét được?
Sau đó, Bàn Tử cười hì hì, tràn ngập nịnh bợ đi tới gần An Nhiên, khom người hỏi:
"Nữ thần, ngài có an bài đặc biệt gì với khách sạn này không?"
An Nhiên quay đầu, đôi mắt u tĩnh nhìn về phía Bàn Tử, hắn co rụt lại, bị dọa đến không dám nhìn
đôi mắt An Nhiên, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: "Là như thế này, như thế này a, Hà Tây... Hà Tây đã
không thích hợp cho chúng cư trú nữa rồi, trong đường hầm băng, quái vật kia.... Nhục hoa của ngài,
quá khủng bố!!!"
Những người còn sống sót sau khi gặp qua đóa Nhục hoa lúc ở Tinh Khu Tương thành, giờ đứng cạnh bộ
rễ của Nhục Hoa, người lớn hay người bé tất cả đều đứng ở trong đường hầm băng không dám động đậy,
trơ mắt nhìn rễ của Nhục hoa giống như những con rắn lột da vặn vẹo ở trước mặt bọn họ, một đám một
đám sợ tới mức vỡ mật.
Ở cái loại tâm tình như vậy muốn họ cùng sinh hoạt với đóa Nhục hoa kia ở dưới lớp băng thì hoàn
toàn bức tử bọn họ a a a.