Gió ở trong viện không biết bắt đầu thổi từ lúc nào, phảng phất như không cảm thấy được cơn gió mà
toàn bộ lá cây ở trong sân đều hơi hơi lay động, tựa như những tiểu binh tạo thế cho nữ vương của
mình lên sân khấu.
Trần Kiều không để ý, nàng thấy An Nhiên cười, nhưng trong mắt nàng là nước mắt, nước mắt của nàng
không tự giác mà chảy xuống, nàng hừ một tiếng, mang theo một chút ủy khuất nức nở nói:
"Khẳng định là ngươi không nghĩ rằng ta sẽ sống sót có phải hay không? Ta lại cứ sống sót đó!"
"Đích xác là không nghĩ tới."
An Nhiên nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình có chút lười biếng:
"Chính ta cũng chưa từng nghĩ đến, mình có thể sống sót."
"Vậy ngươi còn sống sau có đi cứu Hồ Trinh cùng A Văn không?"
Lúc thốt ra lời này, trong lòng Trần Kiều không ngừng kinh hoàng, nàng hy vọng An Nhiên gật đầu,
thật hy vọng a.
"Không"
An Nhiên ăn ngay nói thật.
"Ta trở về nhà, rồi đi về phía Bắc, sau đó lại trở về Tinh Khu của Tương thành, rồi tiếp tục đi
về phía Bắc, sinh tồn tương đối kham ưu, Trinh tỷ cùng A Văn, từng người cũng có từng sự
gặp gỡ riêng của mình để sinh tồn, không cần ta nhọc lòng."
"Ngươi sau đó lại trở về Tương thành, ngươi lại trở về Tương thành?!!!" Trần Kiều không dám tin
tưởng mở to hai mắt nhìn An Nhiên, thanh âm không tự giác mà vút cao lên.
"Thế nhưng ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn? An Nhiên a
An Nhiên, ngươi vô tình vô nghĩa như vậy sao??? Ngươi không niệm tình ta thì cũng phải niệm tình
Trinh tỷ cùng A Văn một chút chứ, Trinh tỷ đối với ngươi không tệ mà."
Lập trường mỗi người cùng với sự gặp gỡ của từng người là không giống nhau, ý nghĩa của từng người
cũng không giống nhau, trong cái nhìn của Trần Kiều, trêи con đường mạt thế này, có lẽ đoạn thời
gian trong bệnh viện kia có thể nói là tràn ngập thiện ý cùng khoan dung.
Ngay cả khi đó trong hồi ức của Trần Kiều cho dù An Nhiên không thảo hỉ, thì cũng là một người tốt,
đó là bởi vì nàng gặp qua quá nhiều người xấu, vì thế khi so sánh, An Nhiên cũng không quá xấu đi.
Đương nhiên, nếu không phải cuối cùng An Nhiên ném nàng ở trêи đường cái, Trần Kiều sẽ không
tao ngộ đến những sự việc cùng gặp gỡ những người sau này, hiện giờ tính cách nàng thay
đổi như thế này phần lớn cũng là do những đau khổ kia tạo thành.
Như vậy cho thấy, An Nhiên sau khi sống sót căn bản không đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn, Trần Kiều đối
với An Nhiên có một loại oán trách có thể lý giải.
Nàng lắc đầu, nhìn An Nhiên, trong ánh mắt lóe lên lửa giận bàng bạc, nếu lúc này nàng đứng lên cho
An Nhiên một cái tát, sẽ không có người cảm thấy kỳ quái đi.
An Nhiên lại ngồi an an ổn ổn, nhìn Trần Kiều hỏi:
"Ngươi cảm thấy sự mất tích của Trinh tỷ cùng A Văn là tại ta? Trần Kiều a Trần Kiều, muốn ta
nhắc nhở ngươi một chút hay không, lúc trước là ai đem A Văn ném trong đàn tang
thi, làm hại Trinh tỷ chạy về cứu A Văn???"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa!!! Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng a!!!"
Nguyên bản Trần Kiều còn có thể khắc chế, đột nhiên cảm xúc trở nên kϊƈɦ động dị thường, nàng che
lỗ tai lại, ôm đầu, đột nhiên đứng dậy, sau đó một mực lui lại, rồi vướng chân ngã trêи mặt đất, co
rúm lại thành một đoàn trêи mặt đất, vừa run rẩy vừa điên cuồng hét lên.
Ở nơi xa, Chiến Luyện đang ôm Oa Oa chơi đùa, biểu tình sửng sốt, vội vàng đi về phía An Nhiên vài
bước, sau đó đứng ở dưới ánh dương ấm áp nhìn vào trong viện, nhìn người đàn bà đang điên cuồng kêu
to, cùng với An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi trêи ghế, hắn dừng lại.
Trêи đầu An Nhiên là một chiếc ô lớn che kín mặt đất, tư thái lười biếng, biểu tình có một chút
thống khổ, biểu tình thống khổ kia tuy rằng nhạt nhẽo nhưng Chiến Luyện nhìn thấy được, làm tâm hắn
nhói lên.