"Lúc ấy ta không có cách nào, ta không có cách nào a!!!!"
Trần Kiều co rúm trêи mặt đất, ôm đầu, tinh thần bị kϊƈɦ thích rất lớn, kêu to lên.
"Không có người mẹ nào đem đứa nhỏ mà chính mình sinh ra ném giữa bầy tang thi mà không thống khổ
cả!!! Ngươi kiên cường như vậy, có thể mang con gái ngươi an toàn đi ra bệnh viện toàn là tang thi,
ta không kiên cường được như vậy, ta vẫn luôn hối hận, vẫn luôn ở chuộc tội, ta hối hận, hận tới
mức không thể lập tức chết đi!!!"
Đó là vết sẹo của quá khứ, theo thời gian nó càng ngày càng sâu, không bao giờ tốt lên được.
Không có người biết tình huống chân thật lúc đó, Trần Kiều không muốn nói, mọi người chỉ biết nàng
đánh mất thân sinh cốt nhục của mình ở phía Nam.
Nhưng tình huống chân thật như thế nào thì An Nhiên rõ ràng.
Buổi nói chuyện này thực sự tàn nhẫn, đem vết sẹo đã được Trần Kiều khâu khâu vá vá, tát một cái
vạch ra, lộ ra huyết nhục thối rữa bên trong, làm Trần Kiều đau đớn muốn chết.
Nếu đứa nhỏ của mình dưới sự liều chết bảo hộ của mình mà không có năng lực sống sót
kia vậy không nói làm gì, thời điểm đêm khuya mọi vật tĩnh lặng, vì đứa nhỏ mà chảy ra vài giọt
nước mắt, tự nhủ mình đã tận lực, đã dùng hết toàn lực không thẹn với chính mình không thẹn với đứa
nhỏ, ngày hôm sau có thể đứng thẳng người đón nhận ánh dương mà hành tẩu.
Nhưng, Trần Kiều không được, đứa nhỏ của nàng, bởi vì sự nhát gan yếu đuối của mình, bị chính mình
vứt bỏ, mỗi khi nhớ tới, khiến cho Trần Kiều hối hận vạn phần.
Nếu nhân sinh có thể quay trở lại, lúc đó nàng sẽ sống được dũng cảm sẽ khác so với bây giờ.
Dưới âm thanh đau đớn la hét chói tai của Trần Kiều, An Nhiên đứng dậy, đôi tay ôm lấy cánh tay,
nàng nhấc chân đi, hôm nay nàng tới quán mỳ ăn mỳ, thì nghe thấy chủ quán nói thầm, nói rằng có vài
người rất khả nghi đi vào Bách Hoa thành, có hỏi thăm về kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu. Vì
thế An Nhiên liền chỉ huy toàn bộ hoa cỏ ở trong thành tìm xem, kết quả hiện ra trong đầu, nàng tò
mò nhìn thấy được Trần Kiều, nhân vật đã lâu không gặp, cho nên nàng tới đây nhìn qua Trần Kiều.
Quả nhiên còn không bằng không thấy, làm mọi người không thoải mái. Nàng đi ra ban công, Chiến
Luyện liền ôm Oa Oa đón nàng, đi ở bên người nàng, lo lắng nhìn nàng.
An Nhiên cười cười với Chiến Luyện, đi về phía trước, phía sau vẫn còn thanh âm kêu khóc của Trần
Kiều, tiếng khóc kia làm An Nhiên nhớ tới lúc ném Trần Kiều xuống con phố kia, nàng nhìn qua kính
chiếu hậu, Trần Kiều vẫn luôn vừa đuổi theo xe vừa kêu khóc, An Nhiên không dừng xe, quyết tâm
đường ai nấy đi với Trần Kiều.
Bước đi bước đi, tay An Nhiên bị người kéo lại, nàng mờ mịt dừng chân, quay đầu lại, nhìn thấy
Chiến Luyện đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt đau lòng.
"Vợ à, nữ chính kia là ai? Nàng ta làm tâm tình của ngươi không tốt?"
Nói lời này ra trêи mặt Chiến Luyện hiện sự đau lòng còn có một chút sát khí hỗn loạn.
An Nhiên lắc đầu, thở dài, ngón tay dùng sức, nắm lấy tay Chiến Luyện, lôi kéo hắn chậm rãi đi ra
khách sạn, ngẫu nhiên gặp một người đang tuần tra, vì vậy dặn dò người tuần tra kia:
"Ngươi đi tìm Bàn Tử nói với hắn một chút, Trần Triều Cung tới rồi, mọi người cũng đừng che che dấu
dấu nữa, hỏi hắn muốn làm gì nói thẳng đi!" Nàng đoán Trần Triều Cung là người ngồi bên cạnh Trần
Kiều, lúc hắn nói chuyện với đám thuộc hạ thì chính hắn cũng chưa dự đoán được, thân phận bọn họ đã
bị bại lộ.
Nếu đã bại lộ thì bại lộ đi, mọi người nói trắng ra cho nhanh a.
Sau đó, lúc này An Nhiên mới quay đầu cùng Chiến Luyện và Oa Oa đi về phía trước, vừa hồi ức vừa
chậm rì rì nói:
"Chính là lúc Oa Oa còn chưa tới một tháng tuổi kia, trong bệnh viện lúc ấy chỉ còn lại ba người
sản phụ chúng ta. "