Nàng ngồi ở kia, cánh tay bị thương, máu vẫn luôn chảy, nàng dùng một tay che lấy miệng vết thương,
sắc mặt oánh bạch nhìn đám người đang chen chúc ở lối vào tường vây của hiệu thuốc.
Phía sau An Nhiên, một thiếu nữ với sắc mặt không chút máu, thiếu nữ kia chính là Tiểu Bạc Hà, nàng
cầm lấy tay Oa Oa vội vàng từ trong hiệu thuốc đi ra, nàng cầm một hộp băng vải đi ra, tiểu oa nhi
ở phía dưới khoảng 2 tuổi, trong lúc đi ra, cuộn băng gạc trong tay rơi xuống, nàng
ngồi xổm xuống, nhặt lên cuộn băng gạc trêи mặt đất.
Mà sau lưng hai người họ, là đồng bạn của những người kia, Sam lực lượng nòng cốt của đám người
họ, hắn phụ trách việc bắt giữ con gái của An Nhiên, giờ si si ngốc ngốc đi theo, khi Oa
Oa ngồi xổm xuống nhặt băng gạc thì hắn cũng không nói một lời ánh mắt dại ra nhìn thẳng phía
trước.
An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi ở chiếc ghế đá, tay che lại nơi đang chảy máu, nhìn
thoáng qua những người đàn ông mang mặt nạ phòng độc đứng ở cửa, Tiểu Bạc Hà ở phía sau đi tới,
dùng băng vải thay An Nhiên băng bó cánh tay.
"Phải tìm Lưu Toa Toa."
Mặt Tiểu Bạc Hà trắng không còn chút máu, nàng mở miệng, An Nhiên không nói gì, đôi
môi mím chặt, dùng bàn tay đầy máu không bị thương sờ sờ lên bả vai của Tiểu Bạc Hà.
Nàng hỏi:
"Ngươi có đau không?"
Thấy Tiểu Bạc Hà rũ mắt không trả lời thay nàng băng bó cánh tay, lúc này An Nhiên mới quay đầu,
mày nhíu chặt nhìn về đám người đứng trước mặt, chờ bọn họ mở miệng nói chuyện.
"Sam. Sam ???"
Trong nhóm người kia có một người đàn ông vẫn đeo mặt nạ phòng độc, tựa hồ hắn có quan hệ thân
thiết với Sam, không thể tin được Sam sẽ phản bội bọn họ, vì thế hắn tháo mặt nạ xuống, kêu lên với
Sam.
"Đừng hô nữa, hắn choáng váng rồi."
Trêи mặt An Nhiên có chút bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn về người đàn ông giống như cọc gỗ kia,
cùng với Oa Oa đang ngồi xổm nhặt băng gạc trêи mặt đất, Oa Oa nhảy lên rất cao hứng chạy tới, ôm
lấy cổ An Nhiên, đưa băng gạc cho nàng hô ngọt ngào một tiếng:
"Ma ma ~~~ đưa cuộn vải này cho ma ma!" "Là băng gạt, không phải cuộn vải!"
Trong lúc An Nhiên sửa đúng lại lời nói của Oa Oa, có người trong nhóm người kia giơ súng về phía
nàng, hắn chuẩn bị nổ súng thì có người duỗi tay ngăn hắn lại, thấp giọng nói:
"Đừng nổ súng, thất bại đã định."
Đúng vậy, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được thất bại đã định rồi, trước khi bọn họ đánh bất
ngờ Bách Hoa thành thì biết điều quyết định để thành công của lần hành động này là nhanh chóng,
chuẩn xác! Tới thời cơ, trước khi An Nhiên phản ứng lại được, bọn họ nhất định phải rút khỏi Bách
Hoa thành.
Mà hiện giờ, Bách Hoa thành đã bị chôn vùi trong rừng rậm nguyên thủy, vì vậy thất bại đã định rồi.
Bọn họ có thể nổ súng với An Nhiên, nhưng dưới chân bọn họ, những dây mây đã bò đây tới, nếu lại nổ
súng, thì không có tác dụng gì lớn.
Có giết chết An Nhiên, chỉ cần Lưu Toa Toa tới An Nhiên vẫn sẽ sống lại, lại nói, nếu An Nhiên chết
bọn họ có thể đi ra ngoài hay không? Chắc chắn bị chết càng nhanh thêm một chút thôi.
Hiển nhiên, mọi người vẫn còn có đầu óc phân tích điều này, vì thế những người giơ súng đã buông
lỏng xuống, phút chốc lại có người ngẩng đầu, giơ súng trong tay lên, hung tợn nhìn An Nhiên, hung
hăng nói:
"Ngươi làm gì? Tại sao nơi này sẽ bị biến thành như vậy???" "Cảm xúc hơi kϊƈɦ động một chút, ngoài
ra, ta chưa làm gì a!"
An Nhiên chịu đựng sự đau đớn truyền về từ cánh tay, nàng dùng một cánh tay ôm lấy Oa Oa, nhìn
người đàn ông giơ súng phía trước, ánh mắt lạnh lùng nói:
"Ngươi xác định là không nghe lời đồng bạn của mình, nhất định phải nổ súng giết ta sao? Ta mà
chết, các người một người đều không sống được."