Trọng điểm là, người bệnh ở lại Bách Hoa thành, không bị biến thành tang thi, đây mới là ý mà Bàn 
Tử muốn biểu đạt.
An Nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Triệu Như, Triệu Như nghiêng đầu, nhìn về phía 
Lưu Toa Toa, Lưu Toa Toa cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình tự hỏi:
"Vì sao dị năng của ta, lúc linh nghiệm lúc không linh nghiệm đâu? Có phải có quan hệ gì tới việc 
buổi sáng ta ăn gì hay không?"
Vừa nói xong mọi người liền quyết định không phản ứng lại Lưu Toa Toa này, mặc kệ nàng tự hỏi mỗi 
ngày mình ăn gì hay không ăn gì.
An Nhiên mở miệng hỏi Triệu Như:
"Ngươi phụ trách việc chữa bệnh, ngươi có thể xác định không ai ở Bách Hoa thành bị biến thành tang 
thi hay không?"
"Trong trí nhớ của ta thì không có, chờ ta trở về giở ký lục."
Nói xong, Triệu Như đứng dậy, chạy về phía xưởng dược, cái nàng gọi là ký lục ở đây chính là những 
ghi chép về phương diện chữa bệnh của Bách Hoa thành, ví dụ như số lượng dược phẩm, hôm nay Lưu Toa 
Tao cứu bao
nhiêu người, hôm qua cứu bao nhiêu người, còn có những ghi chép kỹ càng tỉ mỉ về vết thương bệnh 
trạng của những người cần theo dõi.... 
Một lát sau, Triệu Như ôm một chồng sổ lớn trong ngực, vội vàng chạy về sân nhà An Nhiên, phía sau 
nàng Lương Tử Ngộ cũng ôm một chồng sổ lớn, đều là ghi chép ký lục về phương diện chữa bệnh ở Bách 
Hoa thành.
Còn chưa vào sân, Triệu Như đã hô lên:
"Không có người tử vong, nhưng có người bị biến thành tang thi." Mọi người nghe vậy đều thất vọng 
nhưng lại nghe Triệu Như nói:
"Ta đã tra qua, ước chừng ở lúc đầu khi xây dựng Bách Hoa thành, có mấy người bị biến thành 
tang thi, nhưng ba tháng gần nhất, Bách Hoa thành chúng ta không ai bị biến thành tang thi 
cả."
Ngay sau đó Lương Tử Ngộ nói:
"Dân cư ở Bách Hoa thành quá ít, mãi cho tới hiện tại, mới đủ 1 vạn người, người có số tuổi lớn 
nhất đã 93 tuổi, cả nhà bọn họ chuyển tới từ Tiểu Chu thành, căn cứ vị bà cố nội kia nói thì những 
người cùng tuổi với bà còn ở tại Tiểu Chu thành đều đã chết sạch rồi."
Cho nên điều này đại biểu cái gì?
An Nhiên cùng Bàn Tử, còn có Lưu Toa Toa, mờ mịt nhìn Triệu Như và Lương Tử Ngộ, không rõ biểu tình 
kϊƈɦ động trêи mặt của hai người là có ý gì?
93 tuổi, trước mạt tế đã coi là sống thọ, nhưng không phải không có người sống qua số tuổi này,  
phương Bắc này vốn dĩ không chịu quá nhiều ảnh hưởng của virus mạt thế, có bà cố nội sống 
tới 93 tuổi kia cũng không nên kϊƈɦ động như vậy chứ?
"An Nhiên, các người không hiểu này là có ý gì hay sao." Lương Tử Ngộ rất kϊƈɦ động nói:
"Hiện tại chúng ta có thể thử nghĩ một chút, Bách Hoa thành của chúng ta có thể đang tồn tại một 
nhân tố có thể làm tăng thọ mệnh của nhân loại, hoặc là nói ức chế sự tồn tại của virus tận thế, 
nhân tố này mấy tháng trước đã xâm nhập vào Bách Hoa thành, từ khi hắn/nàng/nó tiến vào Bách Hoa 
thành thì chúng ta không còn xuất hiện tang thi nữa."
"Hơn nữa, một số người sắp bị biến thành tang thi sau khi đi vào Bách Hoa thành, virus tận thế 
trong cơ thể họ bị ức chế lại, chỉ cần bọn họ ở trong Bách Hoa thành hoặc ở gần Bách Hoa 
thành sẽ không bị biến đổi thành tang thi.
Nhưng một khi rời đi phạm vi quản hạt hay phạm trù kia, sẽ mất đi sự ức chế đối với virus, tình 
huống cơ thể họ sẽ chuyển biến xấu và biến thành tang thi."
Triệu Như tiếp lời Lương Tử Ngộ nói với An Nhiên:
"Cho nên, hiện tại chúng ta có thể tra xét một chút, hai ba tháng trước, có ai tiến vào Bách Hoa 
thành, trở thành một nhân viên cố định ở đây, do đó làm
ức chết virus tận thế ở bên trong thành, đương nhiên, người này khẳng định là sự tồn tại siêu việt 
hơn Lưu Toa Toa."