Khi nói lời này, Triệu Như đã nháy mắt với Lưu Toa Toa vài cái, nàng không quá
thích không quen nhìn cái thế cục mà không có Lưu Toa Toa không được kia.
An Nhiên lại nhìn về phía Bàn Tử.
"Ngươi nói đi? Những việc vặt đó của Bách hoa thành đều do ngươi xử lý." "Ta a?"
Bàn Tử túm lấy lỗ tai của mình nghĩ nghĩ.
"Muốn nói về mấy tháng trước, có hai người cố định xuất hiện tại Bách Hoa thành, không phải Tiếu Tử
Mặc thì chính là Trần Triều Cung"
"Đúng đúng đúng, Tiếu Tử Mặc cùng Trần Triều Cung, hai người này tiến vào Bách Hoa thành trong
khoảng thời gian này, Tiếu Tử Mặc vì chờ tin tức của con gái hắn, đánh đuổi cũng không đi a."
Lưu Toa Toa như nhớ tới gì đó, thập phần hưng phấn nói, sau lại lắc đầu cảm thấy có chỗ nào không
đúng.
"Nhưng Chân Tuyết Cửu cũng cùng đến với Tiếu Tử mặc, nếu Tiếu Tử mặc có loại năng lực ức chế virus
tận thế thì hắn hẳn là phải biết a."
"Nói không chừng loại năng lực này chính là của Chân Tuyết Cửu đâu."
An Nhiên hừ một tiếng, nàng không quên Chân Tuyết Cửu đưa bản thảo cho nàng, bên trong đều
liên quan tới những điều cơ mật của Bách Hoa thành, cho nên người này, An Nhiên không tính
toán thả hắn ra khỏi đây, vừa vặn Bách Hoa thành chịu tập kϊƈɦ, An Nhiên thuận lý thành chương đóng
lại của Bắc, lưu hắn lại bên trong Bách Hoa thành.
"Không phải là Chân Tuyết Cửu." Triệu Như lắc đầu nói với An Nhiên:
"Hắn về Bách Hoa thành cùng lúc với ngươi, trước đó hắn luôn ở doanh địa của kho tài nguyên chuẩn
bị chiến đấu, cho nên hắn không phải nhân tố tồn tại để ức chế virus mạt thế kia."
"Vậy có khả nghi nhất chính là Trần Triều Cung."
Nói đến nói đi, cũng chỉ có Trần Triều Cung phù hợp với điều kiện nhất, Bàn Tử khẳng định dứt
khoát, chính hắn, không sai chính là hắn!
"Nếu không, chúng ta tìm thời cơ, hỏi hắn một chút?"
An Nhiên đề nghị, lập tức được sự gật đầu đồng ý của Triệu Như và Lương Tử Ngộ, mọi người đều đưa
ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử.
Trong sự chú mục của mọi người, khuôn mặt béo núc cứng đơ dữ tợn của Bàn Tử nở nụ cười xấu hổ:
"Nhìn, nhìn ta làm cái gì? Muốn ta đi hỏi a? Nhưng ta không thân thiết với hắn a."
"Chúng ta ở đây cũng không có người quen thuộc với hắn."
Triệu Như nhún vai, chỉ qua An Nhiên, Lưu Toa Toa cùng Lương Tử Ngộ. "Mấy người này không cần
phải nói, An Nhiên chủ trương bắt giữ Trần Triều Cung ở Bách Hoa thành, cho nên khẳng định
nội tâm của hắn có oán khí với An Nhiên, Lưu Toa Toa là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng
của hắn cũng không được, Lương Tử Ngộ cùng Trần Triều Cung thì không có giao tình gì. "
Khi Triệu Như đang nói, Lưu Toa Toa ủy khuất thấp giọng nói:
"Ta sao lại trở thành đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của Trần Triều Cung được?"
"Dị năng của ngươi là trị liệu mà dị năng của Trần Triều Cung cũng là trị liệu, hai người các ngươi
không phải đối thủ cạnh tranh thì là gì?"
Lương Tử Ngộ thấp giọng trả lời Lưu Toa Toa, Lưu Toa Toa cúi đầu: "Úc" một tiếng, lại dùng thanh âm
càng nhỏ như muỗi kêu hừ hừ nói:
"Ta lại không muốn đoạt người bệnh của hắn, nếu hắn nguyện ý, ta đem toàn bộ người bệnh nhường cho
hắn a."
"Nói không chừng không phải Trần Triều Cung a."
So với những người này, Bàn Tử có chút hiểu biết về Trần Triều Cung hơn, bình thường không có
chuyện gì, Trần Triều Cung còn tìm Bàn Tử để nhàn thoại đâu.
"Hiện tại để khẳng định người kia là Trần Triều Cung, vẫn còn quá sớm, không bằng chúng ta ngẫm
lại, gần đây có người nào ở Bách Hoa thành đột nhiên thức tỉnh dị năng hay không?"
"Vậy chỉ có thể đem mục tiêu tỏa định ở trêи người những đứa trẻ, hoặc là những người bình thường ở
bên trong Bách Hoa thành thôi."
Triệu Như khoang vùng phạm vi lại.
"Ta và Lương Tử Ngộ sẽ đi tìm hiểu trong đám nhỏ và người bình thường, Bàn Tử, chuyện lôi kéo làm
quen với Trần Triều Cung giao cho ngươi."